Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Trung thu và Quốc khánh đang đến gần, hai ngày lễ lớn đến cùng lúc, lượng công việc vô cùng lớn. Tuần trước Cao Minh Lãng cứ như vậy danh chính ngôn thuận giáng chức Ôn Dĩ Ninh, thế nhưng hiện tại công việc vẫn phải để cô làm. Bầu không khí trong tổ nặng nề, lòng người bất an.
Sau nữa, phía Văn Nhã nhận được một hạng mục tuyên truyền dài hạn của một tập đoàn nước ngoài tại thị trường Trung Quốc, hiện tại đang thảo luận mở rộng hơn nữa, nói là muốn tăng cường nhân lực.
Cao Minh Lãng cũng hào phóng cực kỳ, "Thời điểm này không tuyển người mới được, đành điều chỉnh bên trong nội bộ một chút thôi, phía Ôn Dĩ Ninh có vấn đề gì không?"
"Hạng mục trong tay tôi cũng rất nhiều, nếu điều đi sẽ làm lỡ tiến độ."
"Nghĩ cách khắc phục đi, có thể kéo dài thì nghĩ cách kéo dài trước, cô và Văn Nhã tự điều chỉnh sao cho hài hòa với nhau." Cao Minh Lãng nói như đường đường chính chính lắm, nhưng từ tai mọi người nghe được, thì chính là Ôn Dĩ Ninh đã không còn quyền phát ngôn nữa.
Chiều hôm đó, trong tổ cô có ba người đến xin từ chức, nhưng đứng bên ngoài một hồi lâu cũng không dám vào, tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, ngượng ngùng do dự. Mấy phút giằng co, cánh cửa đột nhiên mở ra, Ôn Dĩ Ninh nhìn bọn họ.
Đùn đẩy nửa ngày, người đứng giữa mới làm liều nói: "Ôn tỷ, phía chế tác của Văn tổ trưởng thiếu kỹ thuật viên, chị ấy yêu cầu em......"
"Là cô ta yêu cầu hay tự cô muốn đi?" Ánh mắt Ôn Dĩ Ninh nhàn nhạt, trước sau không dời mắt khỏi bọn họ, "Nếu cô không muốn đi thì tôi có thể tìm Cao phó tổng thương lượng."
Người kia khẽ nuốt một ngụm nước bọt, không dám tiếp tục hé răng.
Ôn Dĩ Ninh gật đầu, nhìn về phía hai người còn lại: "Hai người thì sao?"
Không một ai lên tiếng, đầu cũng cúi thấp.
"Được rồi, đưa điều lệnh ra đây, tôi ký tên." Ôn Dĩ Ninh phê chuẩn rồi trả lại, rõ ràng thấy được bọn họ khẽ thở ra một hơi.
"Ôn tỷ, đây là chỉ thị từ trên, chúng em không tiện từ chối cho lắm." Kỹ thuật viên tên tiểu Lâm khúm núm nói, giống như muốn khiến bản thân bớt cảm thấy tội lỗi: "Sau này chỉ cần chị có yêu cầu gì, em đều sẽ không nói hai lời giúp chị."
"Đi ra ngoài đi." Ôn Dĩ Ninh ngắt lời bọn họ, "Giúp tôi truyền lời, nói còn có ai muốn đi thì qua đây tìm tôi ký tên luôn đi."
Buổi chiều có thêm bốn người nữa, nhưng từ đầu đến cuối đều không gặp Phù Khanh Khanh. Ôn Dĩ Ninh dứt khoát đến tìm cô ấy, "Bây giờ tôi phải ra ngoài một chuyến, đưa điều lệnh đây."
Phù Khanh Khanh theo bản năng đứng phắt lên, vì động tác gấp gáp mà hất đổ cả ống đựng bút, âm thanh liểng xiểng ồn ào. Bối rối lại thêm hổ thẹn, cô ấy im lặng nửa ngày, cuối cùng chỉ bật thốt ra được một câu sứt mẻ: "Em không đi."
Ôn Dĩ Ninh: "Ký tên."
"Em không đi."
Phù Khanh Khanh giương cao giọng, người xung quanh nhìn sang. Cô ấy quẫn bách đứng đó, đôi con ngươi hơi chuyển sang phải, lúc quay trở lại trên người Ôn Dĩ Ninh, đã phải cố gắng nhịn lại để không đỏ lên.
Yên lặng hai giây, cô ấy nghe thấy Ôn Dĩ Ninh nói: "Có đi hay không cô không làm chủ được, hiện tại là tôi không cần cô nữa."
Ngày hôm sau, cả tổ chỉ còn giữ lại một nhân viên làm việc vặt mới tuyển về. Dù như vậy thì Cao Minh Lãng vẫn không có ý định cho cô một con đường sống, Ôn Dĩ Ninh đã trở thành một người không có việc gì làm, nhưng hội nghị của công ty vẫn cho cô tham gia, đơn độc gượng gạo ngồi một chỗ khiến người ta trở nên hoảng hốt. Đây chính là chỗ đê tiện của Cao Minh Lãng, lúc người ta đã chịu đủ vẫn sẽ không ngừng cầm dao đâm tới, đau, nhưng không cho lên tiếng.
"Nghe gì chưa, toàn bộ hạng mục của Dĩ Ninh đều chuyển sang cho tổ trưởng Văn rồi, hiện tại còn là cấp dưới của người ta nữa. Vừa rồi em còn nhìn thấy cô ấy ôm một chồng lớn đi photo."
"Không thể nào, đây là cái lý gì chứ! Bàn về năng lực làm việc thì Văn Nhã còn kém xa Dĩ Ninh."
"Cũng chỉ cần một câu nói của Cao phó tổng mà thôi."
"Nói mới nhớ, tổ của cô ấy cũng ít đi xã giao nhất."
"Cái này em biết, bởi vì chính cô ấy không thích dự tiệc."
"Nhưng mấy ngày nay Văn Nhã đều để cô ấy đi xã giao tiếp khách hàng, cuối cùng vẫn là không thể tự mình làm chủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!