Dịch: CP88
Giang Liên Tuyết cúp điện thoại, sau đó chụp một tấm ảnh gửi qua.
Một cái thùng giấy lớn mở ra, bên trong có năm, sáu cái hộp đóng gói, hai cái đã bị Giang Liên Tuyết mở ra, chiếc túi kẻ caro đặt trên ghế sô pha, Ôn Dĩ Ninh nhìn kỹ một chút thì nhận ra đây là mẫu mới ra mùa xuân năm nay. Giang Liên Tuyết mới chỉ tra thử một cái chứ chưa tổng hợp cả đám túi trong đó. Tính toán một chút, một cái thùng mười mấy vạn cứ như vậy được đưa đến cửa.
Giang Liên Tuyết còn ở đầu bên kia chất vấn: "Không phải là cậu ta ăn con rồi đó chứ!"
Nhà vệ sinh có người mở cửa đi vào, Ôn Dĩ Ninh vội tắt chế độ rảnh tay, nhỏ giọng nói: "Không phải, không phải!"
"Vậy vì sao cậu ta lại đưa nhiều túi về đây thế này, con nói cái gì kích thích đến cậu ta phải không?!"
Ôn Dĩ Ninh trong giây lát mờ mịt, "Con đâu nói gì đâu."
Cô ra ngoài có hơi lâu, sau khi trở lại phòng bao, Phó Tây Bình lập tức nhường chỗ: "Mới có mấy phút thôi mà đã có người nhấp nhổm không thể ngồi yên rồi. Sao hả? Ghế này của em có gai bên dưới sao? Nói anh đó Đường Kỳ Sâm!"
Đường Kỳ Sâm hỏi: "Còn chưa thua đủ?" Sau đó đặt lá bài cuối cùng xuống, thắng con tám bích của cậu ta, Phó Tây Bình ách một tiếng, ném chiếc bật lửa về phía anh, "Có thể thấy được không thể nói xấu người khác."
Thẻ đánh bạc đã thắng gần đủ, Đường Kỳ Sâm phất phất tay ra hiệu cho người bên cạnh thay vị trí cho anh. Anh đi về phía Ôn Dĩ Ninh, "Đừng để ý cậu ta, cái miệng đó rất khiếm khuyết."
Ôn Dĩ Ninh cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Anh gửi cho mẹ em nhiều túi xách như vậy làm gì?"
"Nhận được rồi?"
"Dọa sợ bà ấy, còn tưởng em ở bên ngoài làm chuyện xấu gì rồi." Ôn Dĩ Ninh vẫn không hiểu rõ lý do là vì sao.
"Không có chuyện xấu, đều là chuyện tốt cả." Đường Kỳ Sâm cười cười, "Không cần biết là dì Thúy dì Lục hay dì Hồng, sau này sẽ không có ai dám ở trước mặt bà khoa tay múa chân nữa."
Ôn Dĩ Ninh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, lúng túng hồi lâu mới cố vuốt thẳng xong cái lưỡi: "Anh, anh. Lão bản anh....."
Đường Kỳ Sâm đưa tay vòng về sau gáy cô, khẽ dùng sức một cái liền ấn đầu cô đến bên vai mình. Cánh môi anh nhẹ nhàng đặt hờ bên tóc cô, tiếp lời: "Lão bản yêu em."
Ôn Dĩ Ninh được đút cho một thìa đường, tế bào toàn thân đều là ngọt.
"Làm gì làm gì đấy!" Một người bàn cầm mic đứng cách đó không xa rống: "Ném thức ăn cho chó đấy à? Có suy nghĩ cho Tây Bình không vậy? Kỳ Sâm anh cũng đủ tàn nhẫn nha."
Phó Tây Bình bắt chéo chân đánh bài, nghe được thì vô cùng không hài lòng, "Lư Đình Nam tên nhóc nhà ngươi có câm miệng được không? Muốn kéo lão tử cùng chết à! Niệm Niệm, ném đi, cứ ném vào anh đây này, có bao nhiêu thức ăn cho chó cứ ném hết lên đầu anh!"
Chỗ này đều là đàn ông trên ba mươi, thả lỏng tinh thần vẫn có thể trở nên ngang tàng ngông nghênh, Đường Kỳ Sâm quen rồi, nắm tay Ôn Dĩ Ninh rồi nói: "Không thích thì chúng ta về nhà."
Ôn Dĩ Ninh nói không sao. Chính xác là cô cũng không muốn dập tắt hào hứng của Đường Kỳ Sâm. Hành động đêm nay của anh cũng được xem như là chính thức dẫn cô tiến vào cái vòng tròn này, Ôn Dĩ Ninh cũng không muốn lưu lại cho bọn họ ấn tượng là một cô gái hẹp hòi khác người.
Phó Tây Bình cũng không đánh bài nữa, cười đi về phía Ôn Dĩ Ninh: "Đừng sợ, sau này đến thêm mấy lần nữa rồi em sẽ hiểu con người của bọn họ. Nhiều lắm cũng chỉ là thêm mấy phần cầm thú thôi, một người duy nhất không bằng cầm thú ở đây chính là vị Đường lão bản bên cạnh em rồi."
Đường Kỳ Sâm cười nhẹ mắng một câu, ngày hôm nay anh cũng có chút khác ngày thường, vẻ nghiêm túc lạnh lùng nhạt đi mấy phần, nhường chỗ cho lười biếng an nhàn lên sân, ngược lại có thêm mấy phần lưu manh mà không thô tục.
Phó Tây Bình nói: "Dĩ Ninh, đi, đi chọn mấy chai rượu với anh."
Ôn Dĩ Ninh mím mím môi, liếc nhìn Đường Kỳ Sâm.
Cái ánh mắt này của cô khiến Đường Kỳ Sâm hết sức thỏa mãn, vỗ nhẹ mu bàn tay cô, "Đi đi, muốn ăn cái gì thì nói cậu ta mua cho."
Ôn Dĩ Ninh đi theo Phó Tây Bình ra khỏi phòng bao, trên hành lang phủ một tấm thảm trải dày dùng để chống ồn, bước chân giẫm lên mềm mại mà nhẹ nhàng. Mấy anh chàng phục vụ anh tuấn cao gầy tình cờ đi qua nhìn thấy Phó Tây Bình đều sẽ cung kính cúi chào: "Chào Phó tổng."
Phó Tây Bình đều cười hiền hòa đáp lại, nếu là phục vụ nữ thì nụ cười sẽ càng vui vẻ hơn. Đi một đoạn đường như thế, rất có cảm giác cưỡi ngựa đi trong mùa xuân. Ôn Dĩ Ninh cũng đoán được anh ta rủ mình cùng đi chọn rượu chỉ là muốn khéo léo kéo cô ra đây, hẳn là có lời muốn nói.
Quả nhiên sau đó anh ta đưa cô lên sân thượng, "Trong đó chán muốn chết, ở đây hóng gió tự nhiên."
Phó Tây Bình chống khuỷu tay lên lan can, ngậm điếu thuốc chưa châm trong miệng, một hồi sau mới lên tiếng: "Dĩ Ninh, em có thể đến với Đường Kỳ Sâm, anh biết cũng là không dễ dàng gì. Hiện tại nhắc lại những chuyện trong quá khứ đã không còn ý nghĩa gì nữa, có chút sát phong cảnh. Nhưng anh nghĩ vẫn nên giải thích với em một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!