Chương 31: Một chút xuân lành trong gió mỏng (8)

Dịch: CP88

Đường Diệu đối với Đường gia có thể coi là một nhân vật đặc biệt, vì hành vi vô liêm sỉ của chính ba ruột mình, cũng là vì những lời sỉ nhục của Đường lão gia tử, xuất ngoại mấy chục năm qua đều rất ít liên lạc với trong nhà. Chỉ khi nào lão gia tử tổ chức sinh nhật mới gọi điện về chúc mừng. Cũng phải đến tận mấy năm trước, lão gia tử mới từ miệng đám bạn hữu biết được Đường Diệu đã thành công đến mức đó. Giống như phong cảnh xinh đẹp hiếm thấy trong khu vườn hoang phế, ẩn mình chờ thời cơ.

Chuyện trong mấy gia tộc lớn ai mà không thích nghe ngóng. Đường Diệu cũng có lòng muốn nhận tổ quy tông, sống vui hưởng lạc. Anh ta và Đường Kỳ Sâm đứng một chỗ, vóc dáng khá tương đương, đều mang theo dáng vẻ thương nhân anh tuấn tinh anh, ngay cả thần thái giữa hai hàng lông mày cũng có nhiều phần tương tự. Mọi người đều nói lần này Đường Diệu về nước không có ý tốt, là có âm mưu với gia sản của Đường gia. Đường Kỳ Sâm thân ở tại vị nhiều năm, nhưng cũng chưa chắc chuyện gì cũng đều làm đến vừa ý. Hai anh em họ bất hòa cũng chỉ là chuyện không sớm thì muộn thôi.

Người đứng xem cuộc vui có không ít, toàn bộ những con mắt từ trong ra đến ngoài đều dõi theo bọn họ chăm chú.

Đây cũng là tin tức ngầm sau đó Ôn Dĩ Ninh moi được từ miệng đồng nghiệp.

Nhưng cô cảm thấy Đường Diệu không phải người như vậy. Ôn nhu lại ấm áp, rất biết cách đối nhân xử thế, thật sự không giống như kẻ thích đi quấy phá. Hành trình đến thị trấn cổ được định ngay ngày hôm sau, sau đó Ôn Dĩ Ninh nhắn wechat hỏi Đường Diệu có nơi nào đặc biệt muốn đi hay không.

Đường Diệu trả lời: "Theo sắp xếp của cô đi."

Ngày hôm sau Đường Kỳ Sâm quả thật đi theo, công ty còn có việc phải xử lý nên Kha Lễ ở lại, cuối cùng hộ tống anh là Hoắc Lễ Minh. Đây là lần thứ hai Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi này, tuy là thời tiết tháng tư đã tạm qua cái lạnh giá, như nhìn anh ta chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay cô cũng không khỏi rùng mình.

Tổng cộng có hai chiếc xe cùng xuất phát, Đường Diệu đến cả thư ký cũng không mang theo. Chiếc xe của anh ta là BMW, Ôn Dĩ Ninh đi một vòng ngắm nghía, Đường Diệu cười nói: "Xe này là cho các cô gái."

Ôn Dĩ Ninh nói: "Không đâu, rất đẹp."

Đường Kỳ Sâm từ xa đi tới, Đường Diệu vẫy tay với anh. Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu nhìn sang, hôm nay anh mặc chiếc áo khoác gió ngắn màu mơ đơn giản, bên trong mặc một chiếc áo thun đen, gấu quần âu đen xắn lên vài bậc, lúc bước đi mơ hồ lộ ra mắt cá chân. Đường Kỳ Sâm rất ít khi mặc thoải mái như vậy, đã quen nhìn anh mặc âu phục rồi, hiện tại mang theo vài phần phong thái thời thượng này xuất hiện, lại được ánh mặt trời trau chuốt, nền trời xanh làm tôn lên cảnh đẹp, tuấn lãng đẹp trai lại càng hiện ra nét trẻ tuổi anh tài.

"Từ đây tới đó mất gần hai tiếng, đến nơi vừa vặn có thể ăn trưa." Đường Kỳ Sâm đi tới, phía sau có Hoắc Lễ Minh đi theo.

Đường Diệu cười nói: "Vậy coi như ngày hôm nay em chỉ cần vác theo cái thân này đi sau thôi."

"Ngày hôm nay cứ chơi cho đã." Đường Kỳ Sâm cũng cười.

Bốn người hai chiếc xe, Đường Diệu nói với Ôn Dĩ Ninh: "Ngồi xe tôi đi."

Ôn Dĩ Ninh không lên tiếng, liếc mắt nhìn Đường Kỳ Sâm.

Đường Diệu cười, "Sợ anh tôi vậy sao? Nhân viên ngoan ngoãn như vậy thật muốn có một người. Nhưng hôm nay không phải đang trong giờ làm, không cần để ý đến anh ấy." Sau đó nhìn sang Đường Kỳ Sâm: "Anh, mượn người của anh một lát, đừng trừ tiền lương của cô ấy nhé?"

Nhưng Đường Kỳ Sâm chỉ vỗ vai anh ta, "Anh ngồi xe của chú, anh em chúng ta tâm sự."

Cứ như vậy nhẹ như mây gió bỏ qua lời đề nghị của Đường Diệu. Ôn Dĩ Ninh đứng tại chỗ, Đường Kỳ Sâm lúc lướt qua đụng nhẹ bả vai cô, thấp giọng để lại một câu: "Em ngồi xe của tôi."

Hoắc Lễ Minh đã điều chỉnh cho nhiệt độ khá thích hợp, cửa sổ xe trượt xuống, cánh tay lười biếng đặt trên bệ cửa sổ, khuôn mặt bị che đi một phần bởi chiếc kính râm lớn không chút cảm xúc. Bọn họ dọc theo đại lộ Nhân Dân xuất phát, lên đến G50 lại chuyển vào đường cao tốc Thượng Hải. Hoắc Lễ Minh cả một đường đều im lặng không nói, radio bật lên, nhưng âm lượng cũng được điều xuống rất nhỏ.

Ánh mắt Ôn Dĩ Ninh rơi vào cánh tay phải của anh ta. Anh ta xăm đầy cánh tay, từ cổ tay đến vai, mấy đường phác thảo màu xám đen, là một cái cánh lớn sải rộng.

"Sợ?" Hoắc Lễ Minh đột nhiên hỏi.

"Không phải, lần đầu tiên được nhìn thấy hình xăm ở khoảng cách gần như vậy." Ôn Dĩ Ninh cười cười.

"Ừ, đã xăm được hai năm rồi, còn phải đi thêm màu. Nếu sợ thì cứ nói, tôi phủ cái áo lên tạm che đi một lúc." Từ phía này mặt trời không trực tiếp chiếu đến, Hoắc Lễ Minh tháo kính xuống.

"Anh là người Thượng Hải hả?" Ôn Dĩ Ninh hơi buồn chán, tìm đề tài tán gẫu với anh ta.

Hoắc Lễ Minh nói: "Không phải."

"Vậy anh là người ở đâu?"

"Tôi không biết."

Ôn Dĩ Ninh hơi ngạc nhiên. Hoắc Lễ Minh à một tiếng, "Tôi không có ý gì khác, vì từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, là không biết thật. Nhưng sau đó tôi theo Sâm ca làm việc, anh ấy là người Thượng Hải, nên cô cũng có thể xem như tôi là người Thượng Hải."

Ôn Dĩ Ninh áy náy nói: "Thật xin lỗi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!