Chương 29: Một chút xuân lành trong gió mỏng (6)

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Ôn Dĩ Ninh chưa từng nghe thấy cái tên Đường Diệu trong bất kỳ một sự kiện nào cả. Thậm chí còn không biết Đường Kỳ Sâm có một người em trai.

Lĩnh vực của Đường Diệu là khoa học công nghệ, Cao Minh Lãng không quá hiểu biết về người này, vừa rồi vì bị đánh mà đầu óc trì độn lại. Hiện tại đã tỉnh táo, lập tức không chịu giảng hòa.

Ông ta báo cảnh sát, lại bao vây Ôn Dĩ Ninh không cho đi, nhất định muốn xả cơn giận này.

Chuyện này nếu như thật sự mang ra tòa, e là Giang Liên Tuyết không thể chiếm thế thượng phong. Khởi tố tội cố ý gây thương tích, người chịu tổn thất nhất vẫn là Ôn Dĩ Ninh.

Một khi đã như vậy, Đường Diệu đương nhiên sẽ không tiếp tục cố gắng, anh ta đỡ Ôn Dĩ Ninh, thấp giọn nói một câu: "Đề xuất cô liên hệ với luật sư."

Ôn Dĩ Ninh gật đầu, "Cảm ơn."

Đường Diệu suy nghĩ một chút, đứng lên, xoay người nói với Cao Minh Lãng: "Cao tổng, thật khó mới có một bữa ăn cùng nhau, đều là người làm ăn buôn bán cả, giữ hòa khí mới là điều quan trọng nhất. Vì chút chuyện nhỏ này làm mất hứng thú, không đáng. Cô gái này mang người nhà đến cũng là vì mục đích cả nhà đoàn viên. Đều là chuyện tốt, hai bên cùng lùi một bước cùng vui vẻ."

Hàm răng của Cao Minh Lãng cũng đã bị đánh cho lung lay, đau đến mức nhe răng trợn mắt. Đường Diệu nói lời nào cũng nghe ra đạo lý, hỏa khí của ông ta không thể không giảm xuống hơn nửa, nhưng ác khí còn mắc ở cuống họng không chịu đi. Làm người thì nên lưu lại cho người ta một đường sống, ngày sau còn có thể gặp lại. Giọng nói âm u của ông ta vang lên: "Đường tiên sinh, coi như tôi nể mặt anh."

Đường Diệu vỗ vai ông ta, lại hướng về phía thư ký đứng ngoài cửa nói: "Bàn của Cao tổng, tôi mời."

Đều là người thông minh, đã cho bậc thang thì không thể không đi xuống. Cao Minh Lãng thầm nhủ con mẹ nó lại đụng phải cục đá chặn đường, hết lần này đến lần khác bị người phụ nữ này làm cho tức điên mà lại không thể đánh trả, đúng là gặp quỷ.

Cục diện cuối cùng vẫn là được Đường Diệu hòa giải thành công. Anh ta không ở lại thêm, trước khi đi mới quay sang nói với Ôn Dĩ Ninh: "Đến bệnh viện kiểm tra một chút."

"Cảm ơn anh, Đường tiên sinh." Ôn Dĩ Ninh thở một hơi, nói: "Tiền này không thể bắt anh chi ra được, chỉ là hiện tại không có nhiều tiền mặt bên người, chuyển qua wechat được chứ?"

Chuyện nào ra chuyện đấy, đạo lý hiển nhiên, đừng bao giờ cho lòng tốt của người khác là chuyện đương nhiên. Đường Diệu cười, "Được."

Hai người đọc wechat cho nhau, nhưng Đường Diệu không xác nhận yêu cầu thêm bạn tốt của cô ngay, chỉ để lại một câu nói với hàm ý sâu xa: "Ôn tiểu thư, sau này gặp lại." Sau đó rời khỏi.

Không còn tâm trạng gì mà ăn trưa nữa, Ôn Dĩ Ninh dẫn theo Giang Liên Tuyết gọi taxi trở về chỗ ở. Hai người tóc tai rối loạn, nhìn bộ dạng la lối om sòm này của Giang Liên Tuyết mà xem, chính mình luôn không chịu lỗ.

"Chó má! Cặn bã! Còn dám gọi cảnh sát? Mẹ còn chưa có tố cáo lão ta tội quấy rối tình dục đây!"

Ôn Dĩ Ninh xoa bả vai đau đớn, "Mẹ có thể bớt gây sự cho con nhờ không?"

Giang Liên Tuyết cười lạnh, "Nhát cáy."

Ôn Dĩ Ninh nhịn không được, toàn bộ tức giận chặn lại nơi lồng ngực, "Mẹ thích làm mấy việc bất chấp hậu quả như vậy lắm phải không? Ngày hôm nay nếu như Cao Minh Lãng muốn sống chết với mẹ, mẹ chỉ còn chờ xé lịch trong tù thôi!"

"Mẹ vì con mà ra mặt, thái độ đó là sao hả! A? Hóa ra tháng ngày con trải qua ở đây là như vậy? Quá quen rồi có đúng không? Mẹ biết nguyên nhân con đổi nghề, những năm này không nói với con, sợ con khó chịu. Nhưng bây giờ mẹ thấy chính là toàn bộ tinh lực của con đều dùng để đối phó với cấp trên rồi, căn bản không có ý định muốn tỉnh!"

Giang Liên Tuyết giống như ăn phải thuốc nổ, nổi điên: "Em gái con chết rồi, hiểu chưa hả? Dĩ An là bị bệnh trầm cảm nên mới nhảy lầu tự sát! Không liên quan đến ai hết! Tòa án đã xử như vậy rồi, con còn không tin sao? Con có thể buông tha cho chính mình hay không?!"

Sắc mặt Ôn Dĩ Ninh trong nháy mắt trắng bệch, bàn tay siết lại, móng tay sắc nhọn bấm vào da thịt, thật lâu không nói gì. Giang Liên Tuyết bị bộ dạng này của cô dọa sợ chết khiếp, biết điều ngậm miệng lại, trong giây lát cũng như già đi năm tuổi.

Hai mẹ con đều rơi vào trầm mặc, một nhìn ra ngoài cửa sổ, một thất thần, thật lâu không ai lên tiếng.

Ôn Dĩ Ninh chui vào phòng ngủ trưa, cửa phòng đóng lại, chỉ còn Giang Liên Tuyết ngồi trơ trọi ngoài phòng khách. Chờ đến khi cô tỉnh lại thì trời cũng đã tối, mở cửa ra, Giang Liên Tuyết vừa vặn từ bên ngoài trở về.

"Mẹ đi đâu nữa vậy?" Ôn Dĩ Ninh khàn giọng, nhìn thấy thuốc trên tay bà, sững sờ, "Đi khám bác sĩ rồi ạ?"

"Trên tay có máu đọng, mua một chút thuốc tiêu sưng." Giang Liên Tuyết tự nhiên nhét túi nhựa vào trong chiếc túi xách, khom người, quay lưng về phía cô nói: "Sáng mai mẹ sẽ đi."

Ôn Dĩ Ninh không có biểu cảm thừa thãi, ừm một tiếng, "Đã mua vé chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!