Chương 23: Không phải ngôi sao đêm qua (6)

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Lý Tiểu Lượng theo mẹ đến Thượng Hải khám bác sĩ, buổi chiều đến ga tàu sắt trên cao Thượng Hải Nam, Ôn Dĩ Ninh đã xin Trần Táp về từ một giờ để đi đón bọn họ. Lý Tiểu Lượng đẩy vali hành lý, còn khoác hai chiếc balo đen trên vai. Từ xa nhìn thấy người liền lập tức vẫy tay gọi, cười tươi đến mức sức sống tràn trề.

Tha hương gặp cố nhân, tha hương cũng đã thành cố hương.

Ôn Dĩ Ninh trước tiên chào hỏi với mẹ Lý: "Dì, đã lâu không gặp, nhìn dì thật trẻ trung nha!"

Mẹ Lý cười ha ha: "Tốt, tốt."

Ôn Dĩ Ninh lại nhìn sang Lý Tiểu Lượng, khoa trương nói: "Thầy giáo Tiểu Lượng, đẹp trai lên nhiều lắm rồi."

Lý Tiểu Lượng chỉ chỉ cô, "Đừng, tuyệt đối đừng, tớ vẫn tự mình biết mình lắm, lời này nói ra thật khó mà dám nhận."

Ôn Dĩ Ninh bật cười, "Đẹp trai lắm, thật đấy. Đưa một chiếc balo cho mình đi, mình giúp cậu xách."

Ba người ngồi lên một chiếc xe taxi, Ôn Dĩ Ninh đã giúp bọn họ tìm sẵn khách sạn, cách bệnh viện rất gần. Lúc làm thủ tục lấy phòng, Lý Tiểu Lượng cướp lấy thẻ trên tay cô, "Để tớ."

Ôn Dĩ Ninh tránh đi, nói với anh ta: "Không sao, để mình."

Kỳ thực cũng không cần đến cô bỏ tiền ra, chiều hôm qua khi Trần Táp hỏi cô lý do xin nghỉ, Ôn Dĩ Ninh đã nói bạn học cũ đưa mẹ đến Thượng Hải khám bệnh nên cô muốn đi giúp một tay. Trần Táp sau đó tìm hai tấm thẻ trong ngăn tủ rồi đưa cho cô, nói là sẽ được miễn phí ở, không dùng sẽ nhanh hết hạn mất. Công việc này của bọn họ thường hay có loại phúc lợi tặng phiếu voucher này. Ôn Dĩ Ninh nhận lấy, nói cảm ơn.

Sau đó Trần Táp lại hỏi: "Bạn học nam hay nữ?"

"Nam, từ trung học phổ thông."

Trần Táp là người nhanh trí, sau mấy giây nhìn cô liền như sáng tỏ mà nở nụ cười, "Bạn trai?"

Ôn Dĩ Ninh cũng rất thẳng thắn, "À. Cũng không hẳn, bạn trai cũ thôi ạ."

Trần Táp nhíu mày, ra hiệu cho cô chờ một chút, tìm một tấm thẻ rồi đưa cho cô: "Cái này cũng sắp hết hạn rồi, là nhà hàng chuyên về hải sản, mang bạn của cô đi đi."

Nhưng Lý Tiểu Lượng vẫn không đồng ý, rất cường ngạnh thu lại tấm thẻ VIP của cô, sau đó tự đưa thẻ của mình lên trước quầy. Ôn Dĩ Ninh tức giận mà cười, "Sao cậu lại cứ cứng ngắc vậy chứ, đúng là miễn phí mà."

"Miễn phí cũng không cần, đều là ân tình. Không phải tớ sợ nợ ân tình của cậu, mà là sợ cậu nợ ân tình người khác. Hai chúng ta không nói trước chuyện này, có thể tự giải quyết thì không cần phiền toái." Sau đó Lý Tiểu Lượng dứt khoát chắn lại cô ở phía sau.

Năm ngày một ngàn tệ, Lý Tiểu Lượng cứ như vậy mí mắt cũng không chớp một cái trực tiếp chọn ở lại bốn đêm. Ôn Dĩ Ninh không cản được, làm nghề giáo viên thì có thể có bao nhiêu tiền chứ, không đáng. Như là nhìn ra lo lắng của cô, Lý Tiểu Lượng hạ giọng nói: "Không sao, trước khi đưa mẹ đến đây tớ đã nghĩ phải cho bà điều kiện sống tốt một chút. Chỉ cần bà thích thì đều đáng giá."

Ngày hôm sau bọn họ phải đi tìm bác sĩ, Ôn Dĩ Ninh không đi theo, cô xin nghỉ với Trần Táp tuy là đúng vì lý do này, nhưng thật ra là có chút việc riêng muốn đi làm. Đến giữa trưa, gọi điện hỏi tình hình bên kia, Lý Tiểu Lượng nói: "Vẫn còn đứng xếp hàng, còn khoảng bảy, tám người nữa. Chỗ này tín hiệu không tốt lắm, không nói nữa. Đúng rồi Ninh nhi, bữa cơm tối nay nhớ không được quên đâu đấy."

Thầy giáo Tiểu Lượng chính là người như vậy, giản dị chân thành, có sao nói đó, không thích quanh co lòng vòng, khiến người ở chung cảm thấy thoải mái. Năm tháng thay đổi đất trời, tính toán thời gian hai người sau khi chia tay cũng không hề có một lần gặp nhau, hai năm, thế nhưng không có khoảng cách, không có xa lạ, bạn bè trở thành người yêu, người yêu quay lại thành thành bạn bè, bạn bè thành bạn chí cốt.

Cũng coi như là chút ấm áp hiếm hoi an ủi cho cuộc sống lạnh nhạt này.

- ------

Buổi trưa, Kha Lễ giúp Đường Kỳ Sâm sắp xếp đẩy thời gian các công việc trong lịch trình của ngày lên trước, đẩy chuyến thị sát hạng mục tại một nhà xưởng lên, mười hai giờ rưỡi đã kết thúc, cơm trưa cũng vì vậy mà giải quyết ngay tại văn phòng. Cơm trưa là thư ký mang lên, dù đã được dặn dò trước phải chuẩn bị những món ít dầu mỡ thì vẫn là không bằng được cơm nhà, Đường Kỳ Sâm ăn có chút chán, gắp hai đũa rồi không động nữa.

Kha Lễ đặt đũa xuống, nói: "Hay là tôi đi mua cho ngài một suất khác? Tự tôi đi mua."

Đường Kỳ Sâm nói: "Không cần." Sau đó cầm đũa lên, không động tới mấy món ăn mà ráng ăn cho xong chỗ cơm trắng.

Kha Lễ nhấc cổ tay nhìn đồng hồ, "Đường tổng, một giờ mở họp, còn 15 phút nữa."

Tay trái tay phải Đường Kỳ Sâm đều cầm một tập tài liệu, so sánh đối chiếu, thi thoảng lại khoanh tròn một chỗ nào đó, sau đó đưa cho Kha Lễ: "Khống chế cho thời gian hội nghị trong vòng 1 giờ, nghỉ 10 phút rồi mở cuộc họp thứ hai. Cậu nhắc nhở trước nhân viên cái gì cần báo cáo thì báo cáo, không quan trọng thì khỏi cần nói."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!