Dịch: CP88
Trước khi cái ôm này khiến trái tim Đường Kỳ Sâm nhảy nhót lâu hơn nữa, anh nhanh chóng buông người trong lòng ra.
Ôn Dĩ Ninh nhấc môi: "Em thích anh, anh không cảm giác được sao?"
Trái tim Đường Kỳ Sâm chìm xuống, một lúc sau mới nói: "Tôi đưa em về trường."
"Anh cũng không phải là bạn trai em, vì sao phải đưa em về trường?"
Đường Kỳ Sâm lại vô cùng tỉnh táo, "Tôi mà là bạn trai em thì đã không đưa em về trường."
Nhịp tim Ôn Dĩ Ninh không ngừng tăng tốc, đồng thời nét mặt trở nên gượng gạo.
Người đàn ông này giống như anh túc, thần bí lại khiến người ta nghiện. Trái tim thiếu nữ của Ôn Dĩ Ninh sao có thể chống lại ôn nhu đó. Sự thật là, lời này của Đường Kỳ Sâm nghe qua như lưu manh bại hoại, nhưng cẩn thận mà nghĩ, chính là tuyệt tình và kiên quyết.
Ôn Dĩ Ninh nhìn anh: "Nếu anh không thích em, thì vì sao lại đối xử tốt với em như vậy?"
Đường Kỳ Sâm nói: "Hợp ý."
Ôn Dĩ Ninh không buông tha: "Nhưng không lẽ anh không nhìn ra, em đối với anh đặc biệt đặc biệt tốt sao?"
Đường Kỳ Sâm ngẩn ra, lại không có cách nào phản bác.
"Em không muốn anh đưa em về, anh cho em hi vọng như vậy khiến em mơ mộng, cũng vô cùng thống khổ." Ôn Dĩ Ninh chán nản cúi đầu, hai tay nắm lấy nhau, "Anh biết trái tim thiếu nữ là gì không?"
Đường Kỳ Sâm trong chốc lát không lên tiếng, Ôn Dĩ Ninh liền nói: "Gặp anh, em đã hiểu được."
Đêm đó, cô để lại cho Đường Kỳ Sâm một bóng lưng quật cường, dưới ánh đèn đường đổ ra một cái bóng thật dài, có lưu luyến, nhưng lại cương quyết không quay đầu.
Lại giống như bánh lái tàu thủy trật khỏi tuyến đường đi, muốn về đường cũ lại phát hiện ra có sóng to gió lớn, bị chặn mất đường lùi rồi.
Cực kỳ giống trong lòng Đường Kỳ Sâm tại thời khắc này.
Từ đó, hai người có một quãng thời gian rất dài không tìm gặp nhau.
Hẳn là vì Phó Tây Bình cảm thấy cô gái này không quá quan trọng trong lòng Đường Kỳ Sâm, nên khi tán gẫu nhắc đến cũng rất không kiêng dè, "Anh là có ý đồ kia với Niệm Niệm, đừng tưởng rằng em không nhìn ra nhé."
Đường Kỳ Sâm cúi đầu đọc tài liệu, "Cậu nhìn ra cái gì?"
"Lúc anh và tiểu Thần của Nghênh gia gặp nhau, cô ấy cũng tầm tuổi Niệm Niệm bây giờ phải không?" Phó Tây Bình nhíu mày.
Đường Kỳ Sâm hạ bút ký tên, sau đó nhấc mắt lên, không vui nói: "Anh giống người nhàm chán như vậy sao?"
Phó Tây Bình: "Không nhàm chán, chỉ là có chút cố chấp."
Đường Kỳ Sâm hiếm khi văng tục: "Chú thì biết cái rắm gì."
Phó Tây Bình ách một tiếng, tư thế liều chết cũng phải hỏi cho ra lẽ: "Anh thật sự không có một giây thoáng qua nào như thế? Lần đầu tiên ở quán bar đó em lại thấy được rõ ràng, nếu không sao em có khả năng chiếu cố đặc biệt đến Niệm Niệm, mua từ tay cô ấy bốn chai rượu vang chứ?"
Đường Kỳ Sâm nói: "Cậu nhiều tiền như vậy, tiêu vào những chỗ nên tiêu, tích đức cho con cháu."
"Hê?" Phó Tây Bình ngữ khí vui vẻ, "Thật trông chờ cô bé này làm anh tổn thương thêm lần nữa."
Nói giỡn hai câu, Phó Tây Bình thu lại ý cười, nghiêm túc nói: "Thật ra cũng không phải là giống. Em đã gặp tiểu Thần rồi, Niệm Niệm và cô ấy không cùng một kiểu."
Bộp một tiếng.
Là Đường Kỳ Sâm đã hết sạch kiên nhẫn phang tập tài liệu lên đầu anh ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!