Chương 18: Phiên ngoại chuyện xưa 3

Dịch: CP88

Thời gian này Ôn Dĩ Ninh đều đến nấu cơm cho Đường Kỳ Sâm. Đổi lại thành toàn bộ những món ăn có lợi cho dạ dày, Đường Kỳ Sâm đúng là bị cô nuôi càng ngày càng giống Đường Tăng mặt trắng rồi. Ngày chủ nhật, Ôn Dĩ Ninh nấu cháo gà nấm hương cho anh, vừa ăn vừa nói: "Mai em không đến được."

Đường Kỳ Sâm đã đưa thìa đến bên miệng, động tác trong thoáng chốc dừng lại: "Có việc?"

Ôn Dĩ Ninh nói: "Em phải đi tìm công ty để thực tập."

Đường Kỳ Sâm: "Trường học không sắp xếp sao?"

"Có, nhưng hầu hết là những doanh nghiệp ở nơi khác, hơi xa."

"Vậy em muốn thế nào?"

"Hoặc là gần nhà một chút, hoặc là ở ngay Thượng Hải đi." Ôn Dĩ Ninh cúi đầu ăn cháo, đôi đồng tử xoay một vòng, trong câu nói để lại chỗ trống.

Đường Kỳ Sâm nghe xong không nói gì.

"Anh nhớ phải ăn đúng giờ." Ôn Dĩ Ninh nhẹ giọng dặn dò.

Đường Kỳ Sâm đặt bát xuống, "Em phải tự chăm sóc lấy mình."

Ôn Dĩ Ninh rất có khí thế của nữ hiệp giang hồ, "Em là một viên gạch của Xã hội Chủ nghĩa, nơi nào cần sẽ lăn xả không tiếc mình(*)."

(*) Từ một câu nói của Mao chủ tịch

Đường Kỳ Sâm cười, lại hỏi: "Em là con một hả?"

"Còn có một cô em gái, học lớp mười." Ôn Dĩ Ninh cười hì hì: "Kết quả học tập tốt hơn em, có thể sau này sẽ trở thành học muội của anh."

Nói đến người thân, ánh mắt của cô trở nên rạng rỡ đầy sức sống.

Đường Kỳ Sâm lại hỏi: "Em làm thêm nhiều như vậy, không thấy mệt hả?"

Hớn hở trên khuôn mặt nhỏ của Ôn Dĩ Ninh dần thu lại, cụp mắt, nhu thuận nói: "Em gánh vác được."

Có vài phút im lặng, sau đó Đường Kỳ Sâm nhẹ giọng nói: "Vẫn là cô gái nhỏ, đối xử tốt với mình một chút."

Câu nói này, khiến nước mắt Ôn Dĩ Ninh không kiềm chế được chảy ra.

Cô nắm chặt chiếc thìa trên tay, Đường Kỳ Sâm là một người đàn ông tỉ mỉ, toàn bộ những đồ dùng trong bếp trước khi Ôn Dĩ Ninh đến đều mới tinh, đến cả thìa và đôi đũa đều làm bằng bạc.

Ánh sáng bạc từ chiếc thìa dần biến thành vệt nước mắt mơ hồ.

Ôn Dĩ Ninh nghẹn ngào: "Ừm."

Đôi con ngươi nhàn nhạt của Đường Kỳ Sâm nhìn cô chăm chú, nhìn cô gái trước mặt gắt gao kìm nén lại nức nở. Cô không còn dư lại nhiều dũng khí để gia cố cho trái tim vốn đã muốn dang rộng cánh bay đi. Cô có thể chịu được hiện thực khổ sở, mệt nhọc khổ cực, nhưng lại không thể chống đỡ được một người đàn ông ít nói lời ôn nhu.

Đường Kỳ Sâm im lặng đưa khăn giấy cho cô, để cho cô một phần không gian riêng, mà hành động nhỏ này đã triệt để chọc thủng tầng chắn cuối cùng vốn đang chặn lại dòng cảm xúc.

Đầu tiên là nghẹn ngào, sau đó trở thành nức nở, cuối cùng lệ rơi đầy mặt.

Trên mặt Đường Kỳ Sâm ba phần là thương xót, năm phần trầm mặc, còn hai phần nữa là thứ cảm tình đến chính anh cũng không thể nói rõ.

"Nếu có phiền phức gì thì có thể đến tìm tôi, bất cứ lúc nào."

Có thể khiến cho Đường Kỳ Sâm mở miệng nói ra lời vàng ý ngọc không phải dễ dàng, chưa bao giờ dễ dàng hứa hẹn, lần này thật sự là tâm bất do kỷ(*).

(*) không thể kiểm soát lý trí, hành động không xuất phát từ ý định ban đầu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!