Dịch: CP88
Nhũ danh của Ôn Dĩ Ninh là Niệm Niệm.
Quê cô ở một thành phố nhỏ phía Nam, năm tư đại học, qua năm nay sẽ phải tìm nơi thực tập. Điều kiện gia đình không được tốt lắm, mẹ sinh bệnh, dựa cả vào người bố để duy trì kế sinh nhai. Đúng rồi, còn có một cô em gái, nhũ danh cũng có chút thú vị, gọi là Tưởng Tưởng.
Hai chị em ghép lại, là tưởng niệm(*).
(*) Bản gốc là Niệm Tưởng, phù hợp chị trước em sau, nhưng để tiếng việt nên đổi cấu trúc một chút ^^!
Ba mẹ họ tưởng niệm cuộc sống, tưởng niệm tương lai, hoặc cũng có thể là tưởng niệm những thứ khác.
Đại khái là có chút chuyện bi thương. Không trải qua, còn cho rằng đang xem phim truyền hình.
"Mẹ của cô ấy bệnh cũng khá nặng đấy, tốn kém không ít tiền. Nhưng tiểu nha đầu này cũng rất hiểu chuyện, vẫn luôn chăm chỉ làm thêm, còn tự mình giành được học bổng, nghe lão Hứa nói học phí đều là tự cô ấy tích cóp." Phó Tây Bình hiếm khi cảm thán: "Thật không dễ dàng gì mà."
Đường Kỳ Sâm nghe xong, hồi lâu không lên tiếng, nhưng khi mở miệng thì nội dung lại lệch khỏi trọng tâm nghiêm trọng: "Ai cần cậu lắm chuyện như vậy?"
Phó Tây Bình cười tươi rói, "Em quan tâm anh đó. Ôi, đừng nói là anh không muốn biết gia cảnh của cô ấy đó nhé."
Đường Kỳ Sâm bày ra cái vẻ mặt cậu nghĩ nhiều rồi.
Phó Tây Bình chăm chú quan sát anh một hồi lâu: "Kỳ Sâm, em cảm thấy anh rất giống tên Đường Tăng mặt trắng."
Anh ta lờ đi cái nhìn cảnh cáo của Đường Kỳ Sâm, huýt sáo một cái, "Nhưng em thấy, Niệm Niệm cũng không giống yêu tinh nha."
- ------
Từ sau đêm đó, số lần Đường Kỳ Sâm đón Ôn Dĩ Ninh ra ngoài càng nhiều hơn. Vẫn xoay quanh ba hình thức, đón người, đưa cô đi ăn cơm, đi dạo sông Hoàng Phố hoặc là lái xe đi vòng quanh Minh Châu Phương Đông(*).
(*) là một tháp truyền hình ở Thượng Hải, Trung Quốc.
Lần này là lái Jaguar, lần tới đổi sang Land Rover, lần sau nữa lại là X6.
Ôn Dĩ Ninh hỏi: "Rốt cuộc anh có bao nhiêu cái xe?"
Đường Kỳ Sâm nói: "Không có bao nhiêu, đều là mượn bạn bè."
Ôn Dĩ Ninh nhìn anh chăm chú: "Mũi anh dài ra kìa."
"Hả?"
"Anh chưa nghe bao giờ hả? Nói dối mũi sẽ dài ra."
Đường Kỳ Sâm cười đến mức các cơ mặt đều giãn ra, "Thật hả? Có gương không, cho tôi xem một chút."
Ôn Dĩ Ninh lườm anh một cái, "Chỉ có kính chiếu yêu thôi."
Khóe miệng Đường Kỳ Sâm càng giương cao hơn, nói: "Muốn ăn gì?"
Cũng đã mười giờ rồi, "Không ăn."
"Tôi muốn ăn." Đường Kỳ Sâm nói: "Cùng tôi đi ăn đi."
Quen nhau được một thời gian, Ôn Dĩ Ninh cũng nắm được thói quen của anh, ví như thích uống cà phê, thích chơi bài, thích lái xe lung tung không có mục đích, một ngày ba bữa không quá đúng giờ, thường là lúc đói bụng mới đi tìm đồ ăn. Sớm muộn đều không phân biệt được, thói quen quá không lành mạnh.
Ôn Dĩ Ninh đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nói với anh: "Em dẫn anh đến chỗ này."
Gần siêu thị cô làm thêm có một con đường mọc đầy những quán ăn vỉa hè.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!