Dịch: CP88
Cuối năm chính là thời gian tất bật nhất của Trần Táp. Các hạng mục quảng cáo trên tạp chí còn khá ổn, những người đứng đầu đều có giao tình với nhau, cần đăng thế nào thì cứ như vậy mà đăng. Chỉ là với loại chương trình truyền hình kết hợp truyền thông quảng cáo này(*) của đài truyền hình, Trần Táp buộc phải hao tổn tâm tư.
(*) cái chương trình này tiếng Việt gọi là như thế nào ta có hơi bối rối hơ hơ, đại loại giống như Sing China chẳng hạn, có Oppo làm tài trợ chính, cũng là dùng show đó để quảng cáo cho tên tuổi của Oppo. Nếu để ý thì mn sẽ thấy các hãng điện thoại bên Trung đều có chương trình truyền hình pr cho tên tuổi của mình. Đó, kiểu đó...
Gần nửa tháng, hai người bay qua bay lại giữa Hồng Kông và đại lục, máy bay vừa hạ cánh sẽ phải lập tức đi mở họp. Ban ngày ngồi trên bàn đàm phán tranh cãi không ngừng, tối lại tham gia tiệc. Dưới ánh sáng lung linh rực rỡ đều là những khuôn mặt tươi cười, nhìn ai cũng đều là bạn chí cốt thân thuộc, nhưng trên thương trường danh lợi lại có ai không phải giang hồ lão luyện chứ. Mỗi cái cụng chén cạn ly đều mang theo sóng ngầm cuộn trào.
Tửu lượng của Trần Táp cực kỳ tốt, nhưng vì mấy ngày liên tiếp mệt nhọc quá độ nên phong độ trong tối nay chênh lệch rõ rệt. Ôn Dĩ Ninh dìu cô ấy về khách sạn, Trần Táp nằm xuống ghế sô pha, không ngừng day mi tâm, sau đó vung tay, "Cô đi nghỉ ngơi đi."
Ôn Dĩ Ninh giúp cô ấy đặt túi xách sang một bên rồi đứng lên. Trần Táp còn đang mơ mơ màng màng, vốn tưởng người đã đi rồi, không ngờ mấy phút sau Ôn Dĩ Ninh lại nửa ngồi nửa quỳ xuống bên cạnh cô ấy: "Giám đốc, uống chút trà ấm đi. Nước tôi cũng đã chuẩn bị rồi, tắm qua, đừng để cảm lạnh."
Trần Táp nhìn cô, gật đầu, "Cảm ơn."
Sau đó ngồi lên, cầm chén trà uống hai ngụm đầu óc mới coi như tỉnh táo hơn một chút. Ôn Dĩ Ninh vẫn chưa đi, Trần Táp nổi hứng tán gẫu chuyện công việc với cô, hỏi quan điểm của cô thế nào, ý kiến ra sao, có kế sách gì muốn đề xuất không. Còn chưa nói được mấy câu, điện thoại đột nhiên vang lên. Trần Táp vừa nhìn thấy dãy số trên màn hình điện thoại, lập tức ngồi thẳng lưng, nhanh chóng ấn nghe.
"Lâm lão sư...... không đến trường? Được, được, cảm ơn, tôi biết rồi." Trần Táp kết thúc cuộc điện thoại này, đứng lên, hai hàng lông mày vẫn còn nhíu chặt. Sau đó, cô ấy lại nhanh chóng gọi vào một dãy số khác.
"Lại không thấy nữa rồi, hiện tại tôi ở Hồng Kông không về được, cậu giúp tôi đi tìm thử." Trần Táp giống như đã quá quen với tình huống này, trôi chảy xử lý, quen đường tìm người, nhưng Ôn Dĩ Ninh có thể nhìn ra trên khuôn mặt mệt mỏi đó vẫn có thêm mấy phần lo lắng. Không lâu sau, điện thoại báo có cuộc gọi tới. Trong mắt Trần Táp có sóng cuồn cuộn, đầu kia không biết nói gì, sóng trào trong mắt phút chốc thổi bùng thành ngọn lửa giận dữ, "Còn tiếp tục đối nghịch với mẹ như vậy nữa thì ngày mai dọn hành lý cút sang Mỹ đi!"
Chiếc điện thoại bị ném mạnh lên ghế sô pha, Trần Táp uể oải ngồi xuống, thở dài một hơi. Tay phải đặt trên trán không ngừng day day thái dương, lộ ra vẻ mặt yếu ớt hiếm thấy.
Ôn Dĩ Ninh yên lặng ngồi một bên, từ đầu đến cuối không hề hé răng.
Một lát sau Trần Táp mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn: "Dọa đến cô rồi?"
Ôn Dĩ Ninh lắc đầu: "Không."
"Lúc nào cũng làm người khác lo lắng." Trần Táp thở dài, thấp thoáng nét bất đắc dĩ, cô ấy nói: "Là con trai tôi."
Ôn Dĩ Ninh ngớ ra.
Trần Táp nhàn nhạt nói: "Qua năm nay 17 tuổi rồi, một tên tiểu tử thối."
Năm nay Trần Táp đã 35 tuổi, Ôn Dĩ Ninh cũng không ngờ cô ấy còn có một đứa con trai. Nhưng trong tình huống này dù nói gì cũng quá lúng túng, cô cũng chỉ có thể nhẹ giọng an ủi: "Con trai bao giờ cũng nghịch ngợm, nổi giận chỉ tổn hại sức khỏe, chi bằng nói ba của cậu bé đi nói chuyện, giữa những người đàn ông với nhau hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn một chút."
Trần Táp không chớp mắt lấy một cái, lông mày hơi nhíu, sau đó nói: "Được rồi, cô về phòng nghỉ ngơi đi."
Cũng không biết có phải do ảo giác hay không, Ôn Dĩ Ninh luôn cảm thấy trong thần sắc vừa rồi của cô ấy có thêm mấy phần thất vọng.
Ba ngày nghỉ Tết dương lịch, thời tiết hiếm thấy đẹp lạ thường, mùa đông nhưng không hề lạnh, tần suất xuất hiện khung cảnh trời xanh đầy nắng cũng càng lúc càng nhiều. Tám giờ tối, trong một quán bar mới mở bên sông Hoàng Phố, ông chủ là bạn học cũ của Phó Tây Bình và Đường Kỳ Sâm, dù thế nào cũng phải chơi một trận cho thật đã.
Lúc Đường Kỳ Sâm đến, mọi người đã bắt đầu, đám thanh niên thì rủ nhau hát karaoke uống rượu, phía bên này bày ra hai bàn dài chơi bài. Phó Tây Bình vừa thấy anh đi vào, oang oang la lối: "Anh cưỡi rùa đi tới đây đó à?"
Kha Lễ thay anh đáp: "Đường tổng về thăm lão thái thái, lại gặp hôm nay đúng vào ngày 15. Ăn chay tụng kinh niệm Phật, Đường Kỳ Sâm cùng lão thái thái hoàn thành xong một lượt mới ra về."
Vị lão thái thái này là bà nội của Đường Kỳ Sâm, năm nay đã hơn tám mươi tuổi, chút tín ngưỡng ấy cũng là ngày có ngày không, Đường Kỳ Sâm hiếu thuận bà. Lão thái thái đối với đám con cháu này rất cưng chiều, Phó Tây Bình à à hai tiếng, "Em cũng nhớ bà, tuần sau sẽ đến thăm."
Hoắc Lễ Minh ngồi xổm một góc ăn trái cây, ánh đèn trong căn phòng này có chút mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện. Đường Kỳ Sâm mất một hồi lâu mới nhìn rõ người, đường đường một vị đại ca hung mãnh cao một mét tám bảy, tay trái xăm trổ, thế nhưng lại có một sở thích hết sức trẻ con là ăn trái cây.
Lúc đi qua, Đường Kỳ Sâm đưa tay vỗ đầu cậu ta mấy cái, "Không ai tranh với cậu." Rồi ngồi xuống bàn bên cạnh, nói với Kha Lễ: "Gọi người mang tới cho cậu ta thêm hai khay nữa."
Ham thích của đám người này cũng vô cùng nhạt nhẽo, có lẽ là vì ở cái tuổi này rồi, đối với mấy thứ mới mẻ thời thượng đều không hăng hái nổi. Mấy người bạn chí cốt tụ lại một chỗ, hết sức ăn ý không nói chuyện công việc, bầu không khí trong ván bài cũng hết sức thoải mái.
Đám Đường Kỳ Sâm có bốn người, chơi bài tú lơ khơ, Phó Tây Bình hỏi anh: "Sức khỏe anh sao rồi?"
"Không sao." Đường Kỳ Sâm đáp: "Bệnh cũ."
Cái này Phó Tây Bình biết, thật ra cũng không tính là nghiêm trọng. Những năm này anh đã hoàn toàn không dính tới thuốc lá, chỉ cần ăn uống hợp lý thì khó mà tái phát bệnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!