Chương 10: Không ai có thể quay về thời niên thiếu (4)

Dịch: CP88

Lúc Kha Lễ quay lại nhìn thấy Đường Kỳ Sâm, quả tim đánh cái thịch.

Đường Kỳ Sâm đưa tay muốn bắt lấy một điểm bám, nhưng cánh cửa vẫn cách anh một khoảng, bắt hụt, bước chân lung lay.

Kha Lễ vội vàng chạy tới đỡ anh, "Đường tổng, ngài không sao chứ?"

Anh ta muốn gọi điện cho lão Trần, lại bị Đường Kỳ Sâm ngăn cản, "Không sao."

Kha Lễ bộ dạng muốn nói lại thôi, sau đó nghe thấy anh nói: "Cậu theo Trần Táp ra ngoài ăn cơm đi, để lão Dư không cần tới nữa. Tôi ở nhà nghỉ ngơi một lát, cậu ăn cơm xong thì quay lại đây một chuyến."

Trần Táp lúc này mới từ trong nhà đi ra, chiếc túi treo trên cổ tay, khom lưng thay giày rồi nói: "Kha Lễ ở lại đi, cơm không cần ăn nữa. Chi tiết cụ thể tối nay tôi sẽ sắp xếp lại tài liệu rồi gửi cho cậu, có vấn đề gì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."

Phong cách nói chuyện công của cô ấy chính là như vậy, nhanh nhẹn quyết đoán, trên căn bản nói ra câu này là khách sáo thông báo, có đồng ý hay không vẫn là do bản thân cô ấy quyết định. Trần Táp đi lên, nhìn Đường Kỳ Sâm rồi nói: "Y học hiện nay tuy là rất phát triển, nhưng mấy loại nghiên cứu liên quan đến thay dạ dày này có vẻ vẫn rất hiếm nhỉ."

Kha Lễ nghe xong thì nở nụ cười, "Hôm nào hỏi lão Trần một chút."

Hai câu nói đùa kết thúc cuộc trò chuyện, mối liên kết của bọn họ trong vòng tranh đấu giành thiên hạ này vốn đã chặt chẽ vững vàng, ai cũng không cần phải lấy lòng ai. Đường Kỳ Sâm xem ra đã khá hơn một chút, đứng thẳng lưng, biểu hiện thư thái, Kha Lễ cũng thoáng yên tâm. Trần Táp đi rồi, hai người một trước một sau đi vào nhà. Chỉ là không ngờ cửa vừa đóng lại, Đường Kỳ Sâm lập tức như mất đi hơn nửa sức lực, trực tiếp ngã xuống ghế sô pha.

Động tĩnh không hề nhỏ, Kha Lễ cũng bị hù dọa, "Trời, này! Đường tổng!"

Một tay Đường Kỳ Sâm ôm bụng, một bên mặt áp xuống lớp đệm mềm của chiếc ghế sô pha, một tay còn lại hướng về phía Kha Lễ vẫy vẫy. Cơn đau theo từng đợt chậm chạp không chịu dừng này khiến Đường Kỳ Sâm có chút khó thở, anh ngẩng đầu lên nói: "Gọi điện cho lão Trần, hỏi xem phải uống thuốc gì?"

Ngữ khí nghe trầm ổn, nhưng thấp thoáng có tia tức giận, Kha Lễ có thể nhìn ra tâm trạng hiện tại của Đường Kỳ Sâm cực kỳ tồi tệ. Anh ta không lên tiếng, lấy một chiếc chăn mỏng từ trong tủ quần áo rồi đưa cho Đường Kỳ Sâm. Trời mùa đông cực kỳ nhanh tối, vừa mới qua năm giờ nhưng bầu trời đã không còn chút tia sáng. Trong phòng lờ mờ, nhưng Kha Lễ không dám đi bật đèn. Đường Kỳ Sâm khép mắt lại, giống như đã ngủ thiếp đi.

Lại đợi thêm một chút nữa, Kha Lễ mới đứng dậy bật một chiếc đèn nhỏ, sau đó ngồi trên ghế sô pha bên cạnh đọc sách.

Mắt lướt qua rất nhanh, nhưng lại không vào đầu được một chữ. Tâm không tĩnh.

Tình cảnh hôm nay như một đoạn băng chạy liên tiếp không ngừng nghỉ, lại giống như chiếc bóng đèn chập chờn không yên, làm đau mắt khiến anh ta không có cách nào tập trung sự chú ý. Lại nhìn sang ông chủ của mình, người đàn ông có lẽ cũng không ngủ được sâu, có mấy sợi tóc hơi loạn, nhạt đi một chút kiêu ngạo khi đứng trước mặt người khác, lại có thêm một chút phong trần mệt mỏi. Đại loại là cuộc nói chuyện của anh ta và Ôn Dĩ Ninh một giờ trước đã bị anh nghe được toàn bộ đi.

Ôn Dĩ Ninh nói chỉ là bản thân có chút khó chịu, Kha Lễ hiểu. Lời này nghe tuy yếu đuối, nhưng ngoại nhu nội cương, là một loại thái độ bằng phẳng thẳng thắn. Con người đều là như thế, lời nói ra không có một chút kẽ hở, là cảnh thái bình tự dựng lên. Nhưng tốt xấu không che không đậy, mới là nghiêm túc lại phóng khoáng.

Tình huống năm đó, Kha Lễ cũng biết được đại khái.

Không bàn đến tuổi tác, bởi dù là khi 34 hay là khi 24 tuổi thì tính tình Đường Kỳ Sâm vẫn luôn lạnh nhạt như vậy, từ trên người khó mà nhìn ra thứ tình cảm mãnh liệt nhiệt tình. Nhưng chỉ cần anh cảm thấy thích hợp, sẽ không tiếc ôn nhu cẩn thận đi chăm sóc người đó.

Lấy lời của Phó Tây Bình, thì Đường Kỳ Sâm chỗ nào cũng tốt, chỉ có một điểm, chính là quá thâm tình.

Sau khi Đường Kỳ Sâm tốt nghiệp về nước, Đường gia cũng đang trong cuồn cuộn sóng ngầm, loạn trong giặc ngoài, vô cùng nhạy cảm. Đường lão gia tử không muốn Đường Kỳ Sâm tranh đoạt trong vũng nước đục này, trực tiếp sắp xếp cho anh đến một tập đoàn của tỉnh khác rèn luyện.

Một mạch đi liền sáu năm.

Từ ngây ngô đến thành thục, từ thành thục đến bày mưu tính kế, năm tháng cần phải nỗ lực nhất của một người đàn ông có thể nói là đã được anh kết thúc hoàn mỹ.

Cũng là trong sáu năm này, anh dẫn dắt một cô gái tên Nghênh Thần từ ngây ngô non nớt đến khi trở thành người phụ nữ hoàn toàn có đủ năng lực tự mình chống đỡ một phương. Nghênh Thần là một cô gái tốt, Đường Kỳ Sâm dĩ nhiên không tránh khỏi động tâm. Nhưng chuyện tình cảm không phải lúc nào cũng có thể là anh có tình tôi có ý, Nghênh Thần cũng là một người thẳng thắn vô tư, không thích chính là không thích, không chơi mấy trò chơi đùa ám muội, đung đưa trước mặt không đi, chỉ một lòng trân trọng phần theo đuổi nâng đỡ này, không phụ lòng dạy dỗ.

Cô ấy từng nói với Đường Kỳ Sâm: "Đời người có mấy chục năm, nói dài cũng không dài lắm, nếu là tình cờ gặp, vậy thì rất ngắn. Khoảng thời gian ngắn ngủi này nếu có ai đó tiến vào sinh mệnh của anh, đó là do ông trời an bài. Nhưng sau khi tiến vào sinh mệnh rồi, nắm giữ vị trí gì thì lại là do chính người đó quyết định. Vô cùng cảm ơn anh, bởi vì anh đã dạy cho em rất nhiều điều, anh khiến em trở nên hoàn thiện hơn, trưởng thành hơn.

Nhưng nếu như hỏi có tâm tư gì khác nữa không, thật sự, sẽ không có."

Đường Kỳ Sâm lúc đó không giận mà cười, một tay bồi dưỡng lên, cuối cùng không ngờ còn bồi dưỡng thêm cả một cái miệng lanh lợi không ngừng hướng về phía lòng anh mà đâm tới.

Chuyện cũ dừng lại ở bốn năm trước, cô nương gả cho người, chồng là mối tình đầu năm mười tám tuổi, lính đặc chủng thẳng thắn cương trực. Thời điểm đó trong lòng Đường Kỳ Sâm đã không còn để tâm, bình thản xem tấm ảnh cưới cô gửi trong vòng bạn bè với dòng chú thích: Gả rồi!!

Lại thêm một năm nữa, trong vòng bạn bè có thêm một tấm ảnh trẻ con kèm theo dòng chú thích: Sinh rồi!!

Đây chính là quá trình chậm rãi thả xuống. Về sau Đường Kỳ Sâm trở lại Thượng Hải tập trung phát triển tập đoán Á Hối, sau đó nữa thì triệt để bỏ lại quá khứ về sau rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!