Mùa hè, lớp 12A1, ngày người đã rời khỏi đây.
Lớp 12A1 được bao trùm bởi không khí nặng nề. Đứa nào đứa nấy mặt mày tái mét, cúi gằm mặt nhìn chằm chằm tờ đề mà đầu nghĩ đâu đâu. Chỉ mới sáng hôm qua thôi, khi mà trời vẫn còn chạng vạng. Đám học sinh đến sớm đã phát hiện đã một sự việc kinh hoàng, một học sinh của trường trung học phổ thông NTH đã tự sát trong nhà xe của trường. Đó là Minh Duy, người được ngưỡng mộ nhất lớp của tụi nó. Là người được thầy cô gửi gắm trong kỳ thi lần này nhất, là đầu tàu lãnh đạo của 12A1.
Và người đó đã ra đi mãi mãi. Sự việc đã gây chấn động cả ban giám hiệu nhưng vì đang trong giai đoạn nhạy cảm của học sinh cuối cấp, nhà trường buộc phải tiếp tục giảng dạy và ôn thi.
Nếu một quả bong bóng được bơm quá nhiều nước, nó sẽ vỡ tung. Lớp A1 đã thật sự vỡ tung khi tiếng khóc nức nở của Hoài Thương vang lên. Con nhỏ cứ khóc mãi, tay lau mắt liên hồi mà nước mắt cứ như đê vỡ, không ngừng chảy. Tiếng khóc của nó đã bắt đầu chuỗi trầm buồn của lớp học, chỉ vài giây sau là tiếng ném sách vở của Hoàng Đức.
"Không thể nào như vậy được! Tao không tin!"
"Đức! Thôi nào." Một cậu bạn gần đó đi đến giữ chặt Đức, sợ anh lại kích động rồi làm liều.
Người bình tĩnh nhất lúc này là lớp trưởng, trong mắt cậu bạn ấy chất chứa bao cảm xúc khó tả. Nhưng nhiều nhất chắc là "không tin nổi" giống như Hoàng Đức. Lớp trưởng bước lên bục, đứng đối diện với tất cả thành viên của lớp, cố gắng nói rành mạch cho cả lớp nghe.
"Mọi người cố gắng bình tĩnh đi, tụi mình còn kỳ thi phía trước. Duy đi rồi, nhưng chắc chắn cậu ấy luôn mong tụi mình đậu nguyện vọng 1. Tụi mày quên lớp mình là lớp mũi nhọn của trường rồi à? Tao thông báo, à không, phải là cảnh báo đứa nào thi không tốt, từ nay về sau không được coi là bạn của Minh Duy. Ráng thi cho tốt để còn có mặt mũi đến thăm mộ nó."
Một tháng sau, kỳ thi tốt nghiệp kết thúc. Lớp hạt giống A1 đạt tỉ lệ đậu nguyện vọng một trăm phần trăm. Mùa hè, ngã ba cây dầu, ngày mình còn quen.
Hoài Thương ôm chiếc hộp gỗ, bên trong là những gì cô chuẩn bị cho Minh Duy. Đáng lẽ ra Duy sẽ nhận lấy nó sau khi cả hai thi tốt nghiệp xong. Thật đáng tiếc khi sự việc đau lòng kia xảy ra.
Biểu tượng của bến phà là cây dầu mấy chục năm tuổi, nơi đây có rất nhiều kỷ niệm của Hoài Thương. Ngày hôm nay, cô sẽ chôn kỷ niệm cuối cùng về thời cấp Ba của mình dưới gốc cây dầu này. Bên trong hộp gỗ có một bức thư tỏ tình mà Thương chuẩn bị từ rất lâu. Lớp đất đá lạnh lẽo lấp kín hố sâu, đoạn tình cảm cuối cùng rốt cuộc cũng phải đặt dấu chấm hết.
"Tạm biệt ông nha, tôi vẫn còn nhớ ngày đầu mình quen nhau. Ông giúp tôi giải bài Vật lý về mô men lực, sau đó là sóng, là điện trường,... Thật ra ngày hôm đó học về điện trường, tôi rất muốn nói tôi và ông là hai điện tích trái dấu, chắc chắn sẽ hút nhau. Tiếc quá nhỉ…"
Kết thúc mùa hè năm đó, học sinh của lớp cũ đến thăm mộ Minh Duy lần cuối. Sau đó chào tạm biệt nhau để bắt đầu cuộc sống sinh viên trên thành phố. Mãi chưa biết ngày hẹn gặp lại sẽ là bao lâu với đám sinh viên chân ướt chân ráo bước lên mảnh đất thành thị rộng lớn và đầy thách thức, nhưng cũng là nơi để bắt đầu một hành trình mới đầy mới mẻ."Về đây cũng lâu rồi nhưng đây là lần đầu cô bước chân đến khu vực này." Hoài Thương nhắm nghiền mắt, giữ bình tĩnh nói. Đoạn, cô cười nhẹ: "Thôi cô về, Di cũng tranh thủ về đi nhé."
Phương Di nhìn bóng lưng lẻ loi của cô đầy xót xa, nhưng vài giây sau, nó lấy lại vẻ điềm nhiên. "Anh nghe thấy hết chưa Duy?"
"Rồi. Anh nghe mà như thể đây là chuyện của ai khác ấy, không nhớ nổi." Giọng Minh Duy nhẹ bẫng.
Di cụp mắt, "Còn bao lâu nữa?"
"Bà Số 9 nói hạn chót là mùa thu."
"Ừm, em về đây."
"..."
Di thẩn thờ suốt ngày hôm ấy bởi nó chắc chắn chưa đến mùa thu, Minh Duy và nó sẽ chia tay nhau. Nó hiện là học sinh cuối cấp, tháng Sáu sẽ rời khỏi trường, lúc đó chắc chắn liên kết sẽ bị phá vỡ.
"Phải chuẩn bị tinh thần từ từ thôi." Mở quyển sổ ghi chú quen thuộc của mình, Di nhìn một lượt các tâm nguyện của Minh Duy. Số lượng chưa được thực hiện chỉ còn một ít, điều này chẳng khác gì lời xác nhận rằng đoạn hành trình của nó sắp phải kết thúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!