Trước thềm tổng kết năm học vừa qua, thị xã nơi Di sinh sống lại đón nhận thêm một cơn mưa kéo dài cả ngày. Ấy vậy mà bên phía Ban giám hiệu vẫn giữ nguyên kế hoạch tổ chức vào ngày 30 tháng 5, ngày lễ tổng kết đến. Ngôi trường lâu năm đón chào những hạt nắng buổi sớm mai, từng giọt sương long lanh vẫn còn đọng lại trên tán lá. Bước chân vội vã của đội hậu cần đạp lên những vũng nước, làm vỡ tan hình ảnh Mặt Trời phản chiếu trên đó.
Tất cả cây phượng đã nở rực, có hoa tàn rơi rụng xuống những vũng nước đó. Thật lâu rồi mới thấy được cảnh tượng vừa nghiêm trang vừa bình yên như thế này.
"Mấy con bé lễ tân đón đại biểu chưa đến đủ nữa à? Bên mấy bạn nam khiêng vở thưởng ra bàn hộ cô với. Mình tranh thủ chỉnh sân lễ xong trước bảy giờ nhé các em." Tiếng cô bí thư đầy gấp rút chỉ dẫn đội hậu cần dọn lại sân trường sau khi bị cơn mưa đêm trước phá hỏng. Và với sự lãnh đạo của cô và sự đoàn kết của lũ học trò, đúng 6 giờ kém, buổi lễ tổng kết năm học của trường THPT N chính thức được diễn ra.
Ba khối lớp lâu lắm mới có dịp quy tụ lại một ngày, sân trường cũng vì thế mà chật kín người. Núp dưới bóng cây bàng lớn của trường, Di chống cằm nhìn hết đại biểu này đến đại biểu khác lên phát biểu.
"Mệt thật, trời đã nóng mà còn phải mặc áo dài nữa." Yến Vy ngồi sau thủ thỉ vào tai nó.
"Mày làm như ngày thường không mặc vậy. Ngày cuối rồi, ráng chịu xíu đi." Di không quay đầu lại, vô cùng bình thản đáp.
"... Con điên."
Cả hai đều đang ngồi ở khu vực ưu tiên cho học sinh đạt nhiều giải thưởng trong năm, được nhà trường ưu ái cho ngồi dưới bóng cây và có quạt nhưng nhiêu đó vẫn không xi nhê gì với nhiệt độ hôm nay.
"Hôm nay đông vui quá ta, ui có thầy hiệu trưởng khoá của anh luôn kìa." Minh Duy ngồi bệt cạnh Di, chống cằm nhìn vị đại biểu nào đó ngồi đầu hàng.
Dù sân trường đang lẫn lộn đủ thứ âm thanh, từ tiếng phát biểu vang vọng từ bộ loa kém chất lượng đến tiếng than thở của lũ học sinh. Di vẫn nghe Duy nói rõ mồn một.
"Ê Di à, anh có cái này muốn nói nè."
Di nhướng mày, gật đầu tỏ ý bảo Duy cứ tiếp tục đi.
"Chuyện là..."
"... Em Võ Phương Di, học sinh lớp 11A5, đạt giải Học sinh phong trào trong năm học."
Di nhíu mày, bất đắc dĩ phải tạm dừng câu chuyện với Minh Duy. Nó theo sau một nhóm học sinh khác nối đuôi nhau lên sân khấu nhận giải, đa số giải học sinh phong trào đều sẽ thuộc về Đội Thanh niên xung kích và Câu lạc bộ Truyền thông, hai "ông lớn" trong mấy chục câu lạc bộ dành cho học sinh của trường.
Tưởng rằng việc lên nhận giải và quay về chỗ ngồi sẽ rất nhanh chóng. Nhưng xui cho Di, sự góp mặt đầy đủ của ba khối đã làm cho sân trường chật kín chỗ, từng hàng học sinh kéo dài cho đến tận hành lang đối diện sân khấu. Cả đám người chật vật xin học sinh ngồi cuối hàng nhường đường. Lúc ngồi xuống ghế chưa kịp bảo Minh Duy tiếp tục câu chuyện, tiếng thầy tổng phụ trách phát ra từ dàn loa kém chất lượng lại một lần nữa gọi Di.
"... Mời toàn thể các học sinh thuộc Đội Thanh niên xung kích lên nhận bằng khen cho cuộc thi Trồng cây tháng Thanh niên."
Minh Duy lắc đầu, xua tay tỏ ý Di mau đi đi. Song, Di khẽ thở dài, lại theo dòng người bước lên sân khấu.
Mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại như thế mãi cho đến khi kết thúc buổi lễ. Không trách sân trường quá đông, chỉ trách Võ Phương Di quá hăng hái tham gia phong trào. Kết thúc buổi lễ, cả lớp Di lại lôi nhau đi chụp hình cùng thầy cô giáo. Buồn cười cái lớp bình thường chả ưa gì nhau mà cứ thích thân thiết màu mè, nó nghĩ thầm trong bụng.
Mặt Trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng chói chang chiếu lên mặt đất. Không khí lúc này thật nóng bức, điển hình cho khu vực khí hậu nhiệt đới gió mùa. Những cơn gió nhẹ vội thoáng qua làm rung rinh cành cây, gió thổi phất phơ vào vài sợi tóc mai của Di. Sân trường giờ đã vắng tanh, thấy trời cũng đã trưa, đám lớp Di đành tạm biệt nhau ra về.
Lưng áo dài của Di đã thấm đẫm mồ hôi, mồ hôi nhễ nhại khắp trán. Nó vô tình quên bẵng đi mất đoạn hội thoại của mình và Minh Duy. Cho đến tận sau khi chào tạm biệt Yến Vy, Minh Duy lại xuất hiện bên cạnh nó.
"Rảnh rồi nhỉ?" Duy chắp hai tay sau lưng, mỉm cười hỏi nó.
Chẳng hiểu vì sao sau khi nghe ba từ được phát ra từ miệng của anh, Di bỗng bối rối không thôi. Nó đơ người trong giây lát, song lại gật đầu một cách máy móc.
"Ừm." Duy đáp gọn lỏn, sau đó liếc nhìn phòng bảo vệ phía xa xa. Trái cây và một bó hoa cúc trắng. Năm thứ 7 Duy ở lại nơi này. Vốn dĩ dự định ban đầu của anh sẽ là yêu cầu Phương Di làm gì đó cho mình để đỡ buồn, nhưng giây phút thấy con nhỏ nở nụ cười tươi tắn nhận lấy bằng khen từ đại biểu. Ý định nhen nhóm trong lòng anh đã vụt tắt. Từ trang phục, sự chăm chút cho mái tóc, Duy liền biết ngày hôm nay đáng giá đến nhường nào đối với Di.
Và hơn hết, hôm nay là sinh nhật lần thứ 17 của con bé.
"Sáng anh định nói gì với em vậy?" Thấy Duy mãi không đáp lời mình, Di tròn xoe mắt hỏi.
"À đâu có gì đâu. Anh định chúc mừng sinh nhật nhóc Di thôi. Chúc mừng nhóc có thêm tuổi mới nha." Minh Duy gãi đầu, lời đòi hỏi nuốt ngược vào trong.
Di thừ người, tay chân bỗng lóng ngóng lạ thường. Cuối cùng nó chỉ lí nhí cảm ơn: "A... dạ. Em cảm ơn." Đoạn, con nhỏ lại lấm la lấm lét hỏi: "Hôm nay anh muốn làm gì không? Em làm cho anh."
Minh Duy mở to mắt ngạc nhiên, nhưng rồi dịu giọng từ chối: "Không cần. Nay là ngày của nhóc mà, coi như anh là sếp cho nhân viên nghỉ xả hơi một bữa đi."
"... Dạ, thế thôi em xin phép về nhé?" Nó bặm môi, suy nghĩ chốc lát cũng chẳng biết phải làm gì, thế là đành xin phép ra về trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!