Chương 12: Đồng quê

Vài tuần sau ngày tổng kết và bắt đầu kì nghỉ hè, tỉnh T tổ chức kì thi tuyển sinh vào lớp 10 cho học sinh lớp 9 thuộc các trường Trung học cơ sở trên địa bàn tỉnh. Là một tình nguyện viên trong chiến dịch tiếp sức mùa thi, Di hiển nhiên lại có cơ hội đến trường để gặp Minh Duy. Ngày thi đầu tiên, môn thi buổi sáng diễn ra rất thuận lợi, nhưng theo lời nhắc nhở về dự báo thời tiết của trưởng đoàn, các tình nguyện viên đều chuẩn bị sẵn dù và áo mưa để che cho các thí sinh.

Được phân công nhiệm vụ ở khu vực sảnh chính, Di có chút thời gian để "tâm tình" cùng Duy bằng mấy con chữ trên điện thoại.

"Anh muốn kì trăng sau đi đâu?"

"Anh ấy hả? Anh muốn đi đâu đó ở ngoài trời ấy." Minh Duy suy nghĩ đôi lát rồi bảo.

"Là muốn đi đâu? Cụ thể đi chứ, em cũng có biết đi đâu đâu." Di gõ phím lạch cạch, đầu chẳng nghĩ ra địa điểm vui chơi nào. Bỗng nhiên một cánh tay từ phía sau vỗ vào vai Di cái bộp, nó giật mình tắt điện thoại rồi quay đầu nhìn người kia. Là Thanh Thúy.

"Ê Di, hè này mày có kế hoạch gì chưa? Nếu chưa thì mấy ngày nữa xuống xã Dưới chơi với tao không?" Thúy ngồi vào ghế bên cạnh, ôm lấy tay nó rủ rê.

Di hỏi lại: "Đi xuống đó làm gì? Mà đi ngày mấy?"

Thúy gãi đầu gãi tai diễn giải: "Thì kiểu chuẩn bị vào vụ gặt rồi nè, mày biết xã Dưới quá trời ruộng lúa rồi đó, nên là mình xuống đó câu cá, bắt ốc giải trí đồ ơ. Nói chung là thả vào thiên nhiên để sinh tồn. Còn ngày đi chắc chờ đến sát ngày rồi tao báo."

"... Cũng được. Đến đó bảo tao." Di xoa xoa trán, làm tay dấu OK với Thúy.

Nhận được câu trả lời coi như là đồng ý của Di, Thúy cười híp mắt gật đầu. Song, sau tiếng gọi của một chị Đoàn viên, nó tạm biệt Di rồi đi mất. Di nhìn dáng hình đã cách mình khoảng cách khá xa, nó lại mở khoá điện thoại. Kể cho Duy nghe kế hoạch của mình.

"Em nghĩ là mình chốt được kế hoạch rồi. Đi câu cá và mò ốc hen anh Duy?"

"Đù gái ơi, mày tính lợi dụng con bé đó à?" Giọng nói ngạc nhiên của Minh Duy như búa gõ vào tai nó chan chát. Di nhăn mặt xoa tai, phản bác lại.

"Không phải lợi dụng! Anh bị điên à? Nhỏ hiền như vậy có cho vàng em không dám lợi dụng. Chỉ là sẽ mượn gió bẻ măng cho con nhỏ chọn ngay ngày rằm thôi. Trời ạ!"

"À ờ... vậy hả? Vậy thì ok thôi."Minh Duy thở phào nhẹ nhõm, thuận ý theo đề nghị của Di.

Tắt điện thoại, Di thoải mái đầu óc hẳn ra, như được tiếp thêm sức mạnh, nó hăng hái xin các anh chị thêm công việc để làm.

Tiếng trống kết thúc giờ làm bài và ngày thi đầu tiên vang lên. Đội tình nguyện tập trung hết nhân lực đi phát nước suối cho thí sinh, Di lẫn vào dòng học sinh mặc đồng phục cấp 2 đang lũ lượt đi ra. Bỗng nó va vào một cậu nhóc cao kều, lùi về sau hai bước nó lại va vào một người khác đang cố gắng vào trong. Tập hồ sơ bằng giấy của người ấy rơi xuống đất, theo bản năng sợ nó bị ướt, Di cúi xuống nhặt hồ sơ lên.

"Em trả anh." Nó cúi đầu đưa người đấy.

"Cảm ơn em nha." Người nọ gật đầu cảm ơn rồi đi vào trường.

Di nhìn theo bóng lưng ấy, lâm râm cái tên được ghi trên tập hồ sơ xin việc: "Lê Nguyễn Hoàng Đức? Trường mình có thiếu giáo viên hả ta?"

Nhưng nó sớm phải đánh tan suy nghĩ mông lung của mình. Trời đã xế chiều thậm chí còn có vẻ là sắp mưa. Di phải nhanh giúp dọn dẹp rồi về nhà thôi.Hơn hai tuần sau, đúng như kế hoạch mà Di đã vạch ra, chuyến đi chơi xuống xã Dưới cùng Thanh Thúy được ấn định ngay vào ngày rằm của tháng 5 m lịch. Tổng số người đi chơi gồm có nó, Thanh Thúy, Yến Vy và Hoàng Tùng. Vì nhà Di ở giữa thị trấn nên cũng trở thành điểm hẹn cho đám còn lại, nhà của Thúy ở xã Trên còn Tùng và Vy là ở khu khác của thị trấn.

Vệt nắng chiều rơi vãi trên mặt đất, Mặt Trời đã nghiêng dần về phía chân trời phía Tây. Cả đám bọn Di mỗi đứa một chiếc xe đạp chạy dọc theo con đường làng xuống xã dưới. Con đường đất không quá lớn với hai bên bờ là các ruộng lúa vàng ươm của mùa gặt. Mùi hương của lúa mới gặt và bùn thấp thoáng nơi đầu mũi, xa xa là cánh cò bay rập rờn. Đây là lần đầu tiên mà Di được chứng kiến đẹp như trong mơ này, cảm giác như lạc vào những áng văn chương thơ mộng về làng quê ngày xưa.

Đám trẻ đạp xe đến bãi đất trống mà người dân thả bò ở đó, tấp xe ngay ngắn vào một khu đất nhỏ. Thanh Thúy hăm hở chỉ tay về phía kênh nổi:

"Xung quanh hai bên bờ kênh nổi có nhiều ốc lắm, mình tranh thủ đi bắt nè."

Ba đứa còn lại gật đầu đi theo Thúy, trên tay đứa nào đứa nấy là cần câu cá và bọc nilon. Con nhỏ nói không hề sai, ốc bám rất nhiều trên bờ bê tông của kênh nổi và dưới mấy đám ruộng bên cạnh. Di, Vy và cả Thúy hì hục bắt lấy bắt để trong khi Tùng tỉ mỉ thả mồi câu xuống kênh. Minh Duy lần đầu được cảm nhận không khí trong mùa gặt lúa như thế này, anh hết bay đến nhìn Di mò ốc, lại bay đi nhìn phao câu cá nửa chìm nửa nổi dưới nước của Tùng.

Bỗng nhiên chiếc phao bơi chìm luôn xuống, Minh Duy nhìn chiếc cần câu không chớp mắt, căng mắt nhìn Tùng giật mạnh lên.

"Dính được con cá tràu nè bây!" Nó cầm lấy đầu con cá, hứng khởi giơ lên cho ba đứa con gái xem.

"Hay ta! Xíu nướng ăn đi mày!"

"Ok luôn."

Mặt Trời đã gần đi về nửa kia của địa cầu, bầu trời nhuộm đủ sắc cam, hồng, tím. Lũ trẻ dắt díu nhau ra về, chẳng biết vì trời sập tối hay vụng về, Yến Vy vấp phải ụ đất lớn giữa đường ruộng liền té nhào ra. Di ở ngay phía sau ngồi xuống hỏi han, Yến Vy nhăn nhó bảo.

"Chắc trật khớp rồi. Đi chơi mà còn bị thương, hề hước thiệt chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!