Chàng trai không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn để lại chiếc váy lên miệng giếng, xong xuôi mọi việc, anh lại quay đầu đi. Không gian tĩnh mịch chẳng pha một chút tạp chất nào, tiếng cô gái sột soạt mặc váy phía sau vang lên, chui vào tai người đang đứng cách đó không xa, cậu Đình Long nghe rõ mồn một, trong đêm tối, tai cậu đỏ lên từng mảng.
- Này, sao lại gọi tôi bằng cụ.
- Cậu cất giọng hỏi.
- Thì cụ cứ biết là cụ thôi, chứ tôi làm sao mà giải thích được.
Cô là người sống ở thế kỷ 21, cách đây gần 100 năm, chắc chắn người đời trước Nguyệt phải gọi bằng cụ rồi chứ còn gì nữa, hỏi lắm, có giải thích anh cũng không hiểu.
Giọng nam trầm ấy lại vang lên:
- Cô là ai?
Sau khi mặc quần áo xong xuôi, biết người trước mặt không có ý xấu, bản thân cũng đã được an toàn, Nguyệt bắt đầu nổi lên ý tưởng muốn đùa giỡn, cô âm thầm cảm thán trong lòng: "Xin lỗi cụ nhé!"
Cô đằng hắng một tiếng, khiến giọng mình hơi nhão, bắt chước giọng nói của bà tiên trong phim hoạt hình nước ngoài, cô nói:
- Ta là bà tiên đến từ đáy giếng.
Nguyệt nghe thấy chàng trai trước mặt bật cười, anh ta hừ một tiếng, chất giọng trầm khàn lại vang lên trong đêm tối, nghe quyến rũ vô cùng:
- Bà tiên mà cũng cần tắm rửa à?
- Cần, cần chứ, ai bảo không cần. Đêm rồi nhà ngươi không ngủ, còn đi ra đây làm gì?
- Chẳng phải cô cũng thế đấy ư?
Được, khả năng hùng biện khá lắm, Nguyệt thảo mai là cô gặp phải đối thủ nặng ký rồi. Bằng khả năng bốc phét thượng thừa, Nguyệt lại đổi giọng, bắt chước Quan âm bồ tát trong Tây du ký, cô nói:
- Thôi được rồi, thần tiên không nên chấp nhất với con người, hôm nay ngươi gặp được ta coi như cũng có duyên, cho ngươi một điều ước, nói đi, ngươi muốn gì?
- Điều ước là gì?
- Thì chính là... ừm, ngươi có ước muốn gì không? Ta sẽ thỏa mãn ngươi, nói trước là không được ước có thêm 100 điều ước nữa đâu đấy nhá.
Cô biết là cổ nhân sẽ không chơi xấu như vậy đâu, nhưng cũng phải giao hẹn rõ ràng, nhỡ đâu cô có phép thuật thật thì sao, ông trời cho cô lạc vào chốn này cũng có hàm ý cả đấy chứ. Dù gì ngày mai khi trời sáng, cô cũng trở về thế kỷ 21, trở về với căn phòng trọ ấm áp của mình rồi, sợ gì mà không chơi lớn.
Cậu Đình Long chỉ mặc một chiếc áo mỏng, dáng người cao lớn vượt trội, bờ ngực nở nang để hở ra vì thời tiết oi nóng, nắm tay để trên miệng che dấu nụ cười hứng thú, cậu hắng giọng, bắt chước kẻ phía sau nói:
- Vậy thì, điều ước của ta là...
- Khoan... từ từ đã...
Nguyệt giơ tay ra hiệu cho người trước mặt từ từ hẵng nói, cô còn phải chuẩn bị một chút đã, làm sao mà đùng một cái có phép thuật thực hiện điều ước của người ta được, cô cũng phải ngưng tụ khí trời, tiếp thu tinh hoa của đất trước đã chứ.
Chàng trai im lặng một chút, kiên nhẫn chờ đợi xem người sau lưng còn muốn giở trò gì, cậu Đình Long lắng đôi tai, chỉ nghe thấy tiếng soàn soạt của quần áo ma sát vào nhau, tiếng gió rít qua tai, thi thoảng trong thinh không lại văng vẳng vài tiếng chó tru tréo lại.
Nguyệt sờ cằm nghĩ ngợi, như nảy ra ý định mới, cô búng tay cái chóc, nói:
- Muốn điều ước được linh nghiệm, trước tiên ngươi nói cho ta biết ngươi muốn gì, sau đó lẩm nhẩm những lời ấy trong lòng 3 lần, cuối cùng, thần chú là sin thì sin cos cos sin, cos thì cos cos sin sin dấu trừ, ô kê.
1
- Hửm?
Cậu Đình Long nghe người phía sau nói thì cảm thấy mông lung, càng lúc càng cảm giác không chân thật, tấm lưng đơn bạc đứng thẳng trong gió đêm, tấm áo mỏng thấp thoáng vờn vẽ trong không gian mờ ảo, cả người cậu như được tắm trong ánh trăng, sáng rực lên giữa đêm tối.
Nguyệt nhẹ tay nhẹ chân càng lúc càng tránh xa chiếc giếng, để tăng thêm tính chân thật của vấn đề, cô bèn nhắc lại câu nói một lần nữa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!