Chương 37: Anh Yêu Em, Hay Là Xem Em Như Thế Thân Của Ai?

Mùa hè cuối tháng 5, Nguyệt được trường xét tốt nghiệp. Hôm chụp kỷ yếu chia tay trường đại học, Nguyệt có mời mấy đứa bạn thân thiết, rồi bố mẹ cũng bắt xe từ quê lên để chụp cùng con gái vài kiểu ảnh kỷ niệm hết thời sinh viên.

Nhân cơ hội có đông đủ mọi người ở đây, Nguyệt định giới thiệu người yêu Nguyệt với toàn thể bạn bè thân thiết của cô luôn. Nhưng mà buồn một nỗi, từ sáng hôm qua anh đã tức tốc bay vào trong miền Nam để tham dự một cuộc hội thảo quan trọng, nhằm lấy tư liệu nghiên cứu khoa học, nên không có mặt từ đầu để cùng Nguyệt tham dự lễ tốt nghiệp.

Nhưng không sao, anh đã hứa với Nguyệt sáng nay sẽ tức tốc quay trở về để kịp thời chụp ảnh và chứng kiến thời khắc vô cùng quan trọng với cô. Nguyệt tin anh, cho nên cô cũng chẳng cảm thấy giận dỗi hay là làm mình làm mẩy gì với anh cả. Người yêu Nguyệt vừa học vừa làm, đã đủ mệt mỏi vất vả lắm rồi, cô thương anh còn không hết nữa là.

Nhưng chẳng hiểu sao, cả ngày hôm đó cô đợi mãi cũng chẳng thấy anh gọi cho mình một cuộc điện thoại nào. Vì lo lắng quá, cô bèn gọi điện thoại cho anh liên hồi, nhưng hễ cứ gọi là một giọng nói máy móc qua loa thông báo người nhận tạm thời không liên lạc được.

Nguyệt lo lắng chết mất.

Bạn bè rồi cha mẹ ở cùng cô suốt cả ngày hôm ấy, nên cô cũng không tiện về chung cư của hai người xem sao. Mẹ cô còn liên tục hỏi thăm tin tức của con rể, lại trách Nguyệt tại sao không bảo con rể tương lai của bà tới chụp ảnh cùng.

Mãi mới đợi được đến chiều tối, trưa nay bố mẹ Nguyệt cũng lên xe trở về quê, ngay khi nghi lễ nhận bằng kết thúc, cô tức tốc gọi xe quay về.

Kỳ lạ thật, căn nhà vẫn y như hồi sáng Nguyệt rời đi, không hề có dấu vết người về.

Cô ngồi thụp xuống giường, buồn phiền nghĩ ngợi, Nguyệt lo lắng quá, không biết người yêu Nguyệt có an toàn không?

Tầm 7 giờ tối hôm đó, có người gọi điện thoại cho Nguyệt. Người ta thông báo cho cô tin dữ, người yêu Nguyệt trên đường quay về, gặp tai nạn xe cộ, hiện đang nằm trong bệnh viện. Họ phải tìm mãi mới thấy chiếc điện thoại bị vỡ nát của anh trên đường, nên bây giờ mới thông báo được với người nhà.

Nguyệt sợ quá, không kịp mặc áo sống cẩn thận, vội vơ lấy cái ví tiền rồi ra đường gọi xe đi luôn. Ngồi trên xe, cả người Nguyệt không thôi run rẩy, bàn tay đổ mồ hôi ròng ròng, người yêu Nguyệt đừng có việc gì nhé! Anh mà làm sao, cô sợ mình cũng không sống nổi mất.

Chạy một mạch không ngơi nghỉ vào phòng hồi sức, trùng hợp mấy vị bác sĩ cũng đang đứng ở trong đó.

Nguyệt lao vào giường của anh, trông thấy người yêu mình nhắm nghiền mắt, nằm im ắng trên giường, tay còn quấn băng vải, chai nước treo trên giá vẫn bình tĩnh nhỏ giọt. Khuôn mặt người yêu Nguyệt trắng bệch, da thịt lạnh ngăn ngắt không còn một chút hơi ấm nào.

Nguyệt thương anh quá, nước mắt không tự chủ được cứ tuôn ra như mưa, cô bắt lấy một vị bác sĩ đứng gần đấy, vội vàng hỏi thăm:

- Bác sĩ, bệnh nhân này tổn thương có nặng không ạ?

- Cô là?

- Tôi là vợ anh ấy, xin bác sĩ hay nhanh nói cho tôi biết, tôi... huhu....

- Xin cô hãy yên tâm, chỉ là vết thương nhẹ, chắc ngày mai bệnh nhân sẽ tỉnh lại thôi, đừng xúc động.

Thế là tốt rồi! May quá, anh vẫn ở đây cùng Nguyệt, may mắn là anh không sao. Nguyệt buồn bã kéo chiếc ghế ra cạnh giường để ngồi. Cô nắm lấy một bên bàn tay lạnh ngắt của người yêu, lại áp lên má, Nguyệt muốn truyền cho anh hơi ấm từ mình, hi vọng anh sẽ sớm tỉnh lại, cô có vô cùng nhiều thứ muốn hỏi anh.

Cũng tại Nguyệt, nói với anh vụ lễ tốt nghiệp làm gì, để người yêu Nguyệt phải tất bật vội vàng, chuyến bay của anh đã gấp lắm rồi, lại còn phải lái xe qua trường chụp ảnh và dự lễ với Nguyệt nữa chứ.

Cô Nguyệt nằm xuống, úp mặt vào lòng anh, cả người vô cùng buồn phiền tự trách.

Đêm hôm ấy, cơ thể anh đổ mồ hôi liên tục, đôi lông mày tinh xảo nhíu lại giống như đang đau đớn khó chịu lắm, anh cứ nắm chặt lấy tay Nguyệt không buông, giống như người sắp chết với được chiếc phao cứu sinh vậy.

Anh còn nói mớ gì đó, Nguyệt phải kề sát tai vào mới nghe rõ. Người yêu Nguyệt mê sảng:

- Nguyệt, đừng rời đi với hắn, đừng bỏ tôi ở lại. Tôi tìm em lâu lắm, tựa như mấy kiếp trôi qua vậy... từng bỏ tôi lại... trái tim tôi rất đau khổ.

Nghe được những lời ấy, Nguyệt không dám tin vào tai mình, cả người cô chấn động, đầu óc thì trống rỗng. Trong đầu Nguyệt vô cùng choáng váng với ý nghĩ, hoá ra, anh chỉ xem cô là thế thân của ai khác.

Cô và Nguyệt trong miệng anh, đâu có điểm nào giống nhau. Kể từ lúc yêu anh, cô chưa hề có ý nghĩ hay hành động rời bỏ anh để theo người khác.

Rốt cuộc? Anh muốn tìm ai? Hay tại cô quá giống với cô ấy, cho nên tất thảy cử chỉ dịu dàng, sự bao dung thuần tuý, sự quan tâm và chiếm hữu đến điên cuồng của anh, thực ra là dành cho người khác sao?

Nguyệt khốn khổ đứng ở đó, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói do bị anh nắm chặt. Nước mắt không nghe theo sự sai bảo của lí trí, cứ chảy ra như mưa khiến Nguyệt phải cắn chặt đôi môi vì sợ làm phiền người khác ngủ.

Lăn lộn một lúc, cuối cùng người yêu Nguyệt cũng an ổn đi vào giấc ngủ, anh ngủ say lắm, lồng ngực cứ lên xuống đều đặn. Nguyệt thẫn thờ buông tay anh ra, lại dùng hai tay của mình che lên mặt, nước mắt tuôn trào qua kẽ tay rơi xuống đất.

Đau lòng thật, đến cùng, Nguyệt cũng chỉ là kẻ thay thế cho người ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!