Cô tiểu thư này hình như đang nói chuyện với Nguyệt. Nói đúng ra, cô mới chỉ gặp cô ấy có hai lần, lần thứ nhất là hôm ở ngoài đồng, lần thứ hai là mấy hôm trước cậu và cô ấy thân mật với nhau. Nhưng ở đây ngoài Nguyệt ra thì làm gì còn ma nào nữa, chắc chắn là đang nói chuyện với cô rồi.
Nghe lời cô Hương nói, Nguyệt khựng lại một lúc rồi quay người, hai người con gái đối diện với nhau.
- Cô gọi tôi ạ?
- Nguyệt lễ phép, âu cũng là thân phận khác biệt, người ta là tiểu thư lá ngọc cành vàng, Nguyệt chỉ là đứa con gái chân đất mắt toét, cho nên nói chuyện với cô là không được hỗn.
- Phải... cô Nguyệt đúng không? Tôi đã từng nghe anh Long nhắc đến cô.
Nguyệt cười trừ, chán nản đáp cho có lệ, người ta đã sắp trở thành chồng của cô rồi, nói những điều ấy với Nguyệt còn có tác dụng nữa sao:
- Thế ạ!
- Tôi muốn nói với cô vài câu, cô có thấy bất tiện không?
- Cô cứ nói đi ạ.
- Anh Long và tôi sắp cưới, cô biết chứ?
Biết, tại sao lại không biết, Nguyệt cũng chấp nhận sự thật rồi mà, cô cũng đâu có cố gắng níu kéo hay bám riết lấy người ta không buông đâu. Nguyệt cũng chọn cách quên đi rồi ấy chứ, đừng đối xử với Nguyệt như thế, cô đã nhục nhã lắm rồi.
Nhắc đến việc ấy, nước trong hốc mắt lại đột nhiên trào lên, Nguyệt thấy tủi thân đến kì lạ, nhưng Nguyệt nhất quyết không khóc, cô cắn mạnh vào môi, lại bấu chặt ngón tay vào da thịt. Hi vọng đau đớn bên ngoài sẽ làm quên đi nỗi khổ sở trong lòng.
Nhưng khốn thay, đau đớn bên ngoài còn dễ lành, chứ còn tổn thương bên trong, không biết đến suốt kiếp, Nguyệt có thể quên đi nổi không.
- Vâng, tôi biết... tôi tuyệt đối không...
- Cô Nguyệt này, tôi không coi cô là tình địch, cô là người anh Long yêu từ tận đáy lòng, tôi trân trọng điều đó. Còn tôi... tôi là người mà anh ấy muốn chăm sóc, anh ấy lấy tôi chỉ vì tôi đáng thương, tôi không nơi nương tựa, tôi là người bạn từ thuở sinh thời của anh ấy. Nói đúng ra... chúng ta đều đáng thương như nhau cả, cô hiểu không?
Hàng dương liễu già rủ bóng xuống hai bên đường, thi thoảng đung đưa như mái tóc của người đàn bà đang vô tư buông thả.
Lời nói của cô gái trước mặt cứ văng vẳng ở trong đầu Nguyệt... chúng ta đều đáng thương cả... phải... đáng thương lắm... dường như trong mối quan hệ này, chẳng còn lối thoát nào cho cả ba.
Cả người Nguyệt như mất hết sức lực, cô đờ đẫn nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt.
Cô Hương tiếp tục nói, là chuyện sinh tử, nhưng từ miệng cô lại giống như một sớm mai, người con gái ngủ quên và không bao giờ tỉnh dậy nữa:
- Tôi không thể sống lâu được nữa, tất cả mọi người luôn cố giấu sự thật ấy, nhưng buồn thay, tôi lại biết tất cả. Chính vì thế, xin hãy để tôi ích kỷ một lần, yêu người đàn ông mà tôi luôn luôn mong nhớ, người tôi đã từng dùng cả sinh mệnh để bảo vệ. Xin hãy tha thứ cho tôi...
Con người, không ai cao thượng được như thế cả, nói không hận cậu là giả, không ghét cô ấy cũng là giả. Nhưng Nguyệt biết phải làm thế nào? Nguyệt còn lựa chọn nào khác sao?
Người muốn yêu mà chẳng thể yêu được, người muốn được yêu mà chẳng thể được yêu.
Nguyệt cúi người, nhặt cái mẹt dưới chân lên, lặng lẽ chào cô Hương rồi mệt mỏi đi thẳng. Cuộc đời của Nguyệt còn dài, rồi có một ngày, cô sẽ quên được cậu.
***
Mấy ngày nay không hiểu sao Nguyệt lại hay gặp anh Khôi như thế, anh thường xuất hiện trước mặt Nguyệt với một dáng vẻ hết sức ân cần. Chẳng hiểu sao nhìn thấy anh, Nguyệt lại nhớ tới người đàn ông bội tình bạc nghĩa nào đó, thế là lòng lại lẩm nhẩm đau.
Anh Khôi hay ngồi cùng Nguyệt trên cây cầu được bắc qua cái ngòi nhỏ để tiện đi lại.
- Nguyệt này, anh sắp rời khỏi đây.
Nghe anh nói, Nguyệt giật mình ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn:
- Sao lại đi? Anh... anh trả xong tiền nợ nhà ông tổng rồi hay sao?
- Ai bảo Nguyệt những người ở đây đều mang nợ nhà ông tổng?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!