Hôm sau đưa xác mợ Hằng ra ngoài bãi để chôn, tiếng khóc vang vọng cả một khoảng trời. Cô Hương mặt mũi trắng bệch, bọng mắt sưng to, đôi hốc mắt đỏ bừng bừng, cô bước đi cũng không nổi, may mà có cậu Long vẫn luôn bên cạnh, đỡ lấy cô trong những lúc người con gái ấy yếu đuối nhất.
Chôn cất người đã khuất xong, cô Hương ở lại căn nhà cũ hai ngày để dọn bàn thờ và cất gọn gàng những di vật của mẹ mình. Phải mấy hôm sau đó, cô mới đồng ý theo cậu Long về nhà.
Ở nơi này, căn nhà của ông bà ngoại sớm đã thuộc quyền sở hữu của cậu cô Hương. Căn nhà mà mợ cô ở, theo lẽ thường cũng không nằm ngoài quyền của cậu.
Lúc ông bà quyết định giao căn nhà bên trái cho mợ cô Hương ở, anh chị em của mợ cô ra chiều không đồng ý, cho nên luôn tìm cách phản kháng, thậm chí thái độ đòi nhà tỏ ra rõ mồn một.
Vì thế cho nên, mợ cô Hương mất rồi, cô cũng coi như không còn nơi nương tựa. Với lại, cậu Long cũng không thể để cô sống ở nơi này được, cô thân con gái, lại chỉ có một mình vú Thích bầu bạn, không tránh khỏi việc bị bắt nạt.
Chiếc xe có 4 ngựa kéo đi đều đều trên con đường đất nọ. Tầm 2 dặm nữa sẽ tới địa phận của làng Chí Hạ. Vì mấy hôm trước bão to, mưa lớn, cho nên đường trơn trượt, xe ngựa phải đi chậm lại để đảm bảo an toàn.
- Hương có mệt không?
- Cậu Long nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc áo có lót bông dùng làm gối đầu cho cô Lan Hương.
- Không anh ạ, cách nhà còn xa không anh?
- Không xa lắm, cũng sắp tới nơi rồi. Nếu có mệt, nói với anh nhé!
Cô Hương gật nhẹ đầu nhìn cậu Long mỉm cười, đoạn cô nắm lấy bàn tay cậu đang đặt ở một bên, lòng bàn tay của cậu ấm áp, sưởi ấm cả trái tim rét buốt mang biết bao nhiêu thương tổn của người con gái tội nghiệp.
- Anh Long, cảm ơn anh, không có anh, em cũng chẳng biết phải làm như thế nào.
Người đàn ông lắc đầu nhè nhẹ, cảm nhận được cái lạnh trên da thịt người nọ, cậu khẽ siết lấy tay cô, những thứ này, đã thấm vào đâu so với những gì Lan Hương đã làm vì cậu:
- Lan Hương, anh biết nói chuyện này có vài phần gấp gáp... nhưng... sang tháng sau... Lan Hương gả cho anh nhé!
Dường như không thể tin những lời mình vừa nghe là sự thật, vẻ buồn ngủ trước đó đột nhiên bay sạch, cô ngước đôi mắt còn đọng hơi nước lên nhìn cậu, ngơ ngác hỏi:
- Anh... sao đột nhiên anh lại...?
- Đây là tâm nguyện lớn nhất của mợ Hằng, anh cũng muốn đón Hương về nhà để chăm sóc lâu rồi, chúng ta sẽ sống cùng nhau, được không?
1
Cô Hương vui lắm, cũng cảm động trong lòng, hoá ra, ngoài thầy mợ, ông bà ngoại, vẫn còn có người thương cô. Nụ cười mỉm lúc trước thay bằng nụ cười rạng rỡ, đôi mắt bồ câu to tròn hơi cong lên, cô nhẹ nhàng đáp ứng:
- Vâng... em rất vui.
- Lan Hương thấy vui là được rồi, ngủ đi em..
Cô Hương cười tủm tỉm, lại bỏ luôn chiếc gối bông ra chỗ khác, cô dịch người lại gần cậu, kê đầu gối lên chân cậu mà ngủ, từng sợi tóc tơ mượt mà bung ra khỏi khăn vấn, loà xoà trước trán như trêu người đang đi vào giấc ngủ say.
Khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt lúng liếng nước của cô Hương cong lên, cậu Long thực sự không còn đủ dũng khí để đối mặt với cô nữa. Nụ cười ấy, làm cậu nhớ đến một người con gái khác, cậu nhớ đến Nguyệt.
Mấy ngày nay Nguyệt sao rồi? Có ăn uống đầy đủ không? Đêm hôm ấy cậu đã nhất quyết hẹn Nguyệt ra cho bằng được, rồi cậu lại không tới, chắc cô ấy giận cậu lắm.
Vừa rồi khi nói ra lời cầu hôn, cậu thực sự không thể thốt ra những câu như đôi chim oanh đang yêu nhau thắm thiết. Cậu đảm bảo, cậu sẽ cho Lan Hương một cuộc sống hạnh phúc, không phải lo toan điều gì, nhưng những thứ ấy, nhất định không phải là tình yêu.
Thế còn Nguyệt? Cậu phải đối mặt với cô như thế nào bây giờ?
***
- Cậu Đình Long về rồi hả?
- Tiếng mấy đứa hầu tíu tít tám chuyện.
- Về rồi, coi bộ kì này, cậu sắp lấy vợ chúng mày ạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!