- Lan Hương.
- Sao thế? Trong thư viết gì mà đột nhiên...?
Tất cả những người có mặt ở đó đều hốt hoảng, cậu Long vội vàng bế cô Hương lên, khuôn mặt xinh đẹp nay đã tái xanh, đôi môi không còn một chút máu huyết. Nếu không trông thấy lồng ngực cô còn phập phồng và hơi thở còn rối loạn, thì chắc có lẽ người ta đều nghĩ cô đã vong rồi cũng nên.
Người đàn ông cao lớn khoẻ mạnh bế trên tay cô gái xinh đẹp mà yếu ớt, cậu Long đặt cô lên giường của bà Hà, lại gọi người cấp tốc đi tìm thầy thuốc về đây.
Nghĩ đến lá thư, cậu chợt biến sắc quay trở lại chỗ cũ, nhặt phong thư vừa bị làm rơi lên đọc. Quả nhiên là tin dữ, bên trong tờ giấy ngả vàng, chỉ điền vỏn vẹn có mấy chữ. Bà Hằng đêm qua đã mất do bệnh nặng, xin cô Lan Hương mau chóng quay trở về chịu tang.
- Sao rồi? Trong thư viết những gì?
- Bà Hà vồn vã hỏi con trai, giống như đã quên hẳn những điều khó chịu trước đó.
Cậu Long không nói gì, cậu đưa bà lá thư để bà tự đọc, cậu đưa mắt nhìn người con gái đang lịm đi trên giường. Đôi lông mày lá liễu của cô nhăn lại như cả khi ngủ cũng khiến cô rơi vào đau khổ triền miên.
Bất chợt, cậu Long quỳ rạp xuống, cậu dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của người con gái tội nghiệp ấy, nâng niu áp lên trán mình như thể muốn truyền hơi ấm của mình để trấn an cô vậy.
Một lúc sau, vú Thích hốt hoảng dẫn đường cho ông thầy lang bước vào phòng. Ông thầy bắt mạch, xem mắt, lại nhìn một lượt sắc thái của cô gái đang ngủ trên giường, rồi ông ra cau chặt đôi mày, vuốt chòm râu, chán nản nói:
- Cô gái này sức khoẻ quá yếu, sợ rằng chẳng sống được lâu, tôi kê cho cô ấy vài thang thuốc bổ, uống cho lại sức.
Nghe ông thầy phán xong, vú Thích bịt miệng nuốt tiếng nấc nghẹn vào trong, nước mắt nhuộm rõ từng nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của bà. Người con gái từng quấn quýt bên bà, thân với bà con hơn cả mợ ruột, ấy thế mà chẳng bao lâu nữa, kẻ tóc bạc như bà lại phải tiễn người đầu xanh như cô ấy. Thà rằng có vạ vật gì, thì chuyển hết từ người cô Hương sang cái thân già này, chứ cô Hương, làm gì có tội tình chi, mà ông trời hành hạ ông ấy như vậy.
Bà Hà nghe vậy cũng hốt hoảng, thương xót vuốt ve mái tóc đen nhánh, bà cảm thán trong lòng thay.
Cả sáng hôm ấy, cậu Long đã túc trực bên cạnh giường cô Hương không rời một bước, cậu sợ chỉ cần mình rời mắt một chút, mạng sống của người con gái nằm an tĩnh trên giường kia sẽ ngày càng rời xa cậu. Thường ngày cậu sáng suốt, nghiêm nghị là thế, nhưng bây giờ lại ngổn ngang biết bao nhiêu suy nghĩ. Cậu hối hận, thương xót, cùng biết ơn người con gái đang được cậu nắm tay đây, cậu nợ cô, nợ cô rất nhiều.
Trưa hôm ấy, cô Hương mê sảng, miệng liên tiếp gọi tên mợ Hằng, dường như cô khó chịu cùng đau đớn lắm, cô không kiểm soát được hành động của bản thân, thậm chí còn có xu hướng tự cào cấu vào thân thể mình. Cậu Long không biết làm sao, chỉ có thể dồn sức ôm chặt cô vào lòng, thủ thỉ bên tai cô những câu trấn an, hi vọng cô có thể bình tĩnh lại.
Quá trưa, cô Hương cuối cùng cũng tỉnh táo, vừa tỉnh dậy, cô muốn trở về nhà chịu tang mẹ ngay. Cậu Long đã cho người chuẩn bị xe sẵn rồi, nhưng nhìn thân mình cô tiều tuỵ, cậu tự tay bón cháo trắng cho cô ăn.
- Anh Long, em muốn về nhà.
- Cô Hương vừa nói vừa khóc, cô bấu chặt lấy cánh tay cậu như van xin.
- Ngoan nào, Hương phải ăn chút gì đó mới có thể trở về được... mợ Hằng cũng không muốn nhìn thấy em thế này đâu.
- Cậu nhẹ nhàng dụ dỗ.
- Thật không anh? Đúng rồi... em phải thật xinh đẹp, để trước khi ra đi, mẹ được nhìn thấy em trong dáng vẻ đẹp nhất. Bây giờ em có xấu không anh?
- Không đâu, Hương ăn cháo đi, Hương vẫn luôn rất đẹp.
Vú Thích đứng ở một bên, len lén gạt nước mắt.
Ăn xong, cô Hương thay một bộ áo dài trắng, đồng thời tháo hết vòng cổ, vòng tay hoa tai xuống, cô vấn tóc bằng một chiếc khăn trắng tinh, khuôn mặt không trang điểm trông xanh xao, tiều tuỵ đi thấy rõ.
Cậu Đình Long bế cô Hương lên chiếc xe có 4 ngựa kéo, lại ân cần đắp lên người cô một chiếc áo mỏng, đoàn người đang định khởi hành, bà Hà trong trang phục trắng phau bước nhanh đến.
- Đợi mợ với.
- Bà gọi.
Người đánh xe đưa thang cho bà lên. Cô Hương nhắm mắt, tựa đầu vào người cậu.
- Cho mợ đi cùng, tiễn cô Hằng về nơi chín suối, ngày xưa cô cũng giúp đỡ mợ nhiều lắm, haizzz.
- Bà nhìn con trai giải thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!