Cậu Long thấy thái độ của Nguyệt đột nhiên thay đổi thì ngạc nhiên, sau đó là tức giận, cậu còn chưa tính sổ với cô thì thôi, còn ở đấy mà dỗi ngược lại.
Khuôn mặt tràn ngập lo lắng lúc trước chớp mắt một cái lại quay về với vẻ lạnh lùng, khó gần thường ngày, cậu nói với đứa hầu nọ:
- Chuyển lời cho cô Hương, bên này tôi có việc cần xử lí, nói cô yên tâm, không có việc gì xảy ra hết.
- Dạ, vậy... vậy cậu trở về sớm... không cô ấy lo ạ.
- Được rồi.
Đứa hầu ngập ngừng như muốn nói điều gì nữa, nhưng bắt gặp đôi mắt lạnh lẽo mang theo sự phẫn nộ của cậu thì co rụt lại, nó cầm cái ô, cun cút quay lưng đi thẳng.
Cậu Long khoanh tay phía sau, cả người cậu toả ra hơi thở giận dữ, đôi mắt lãnh đạm quan sát từng người một:
- Chuyện này là sao?
- Dạ bẩm cậu, con ranh này phụ trách việc trông coi đình, chẳng hiểu nó sao nhãng thế nào, trời mưa không chạy đi gọi người, nên để cho sân thóc ướt hết ạ.
- Phải phải.
Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía Nguyệt, trách cứ, sỉ vả, khinh miệt, tất cả đều có hết. Ánh mắt ấy như nói rằng, tất cả tội lỗi là ở phía mày, mày phải đứng ra chịu trách nhiệm.
Nguyệt nhìn lần lượt từng người một, đón nhận hết thảy những ánh mắt ghét bỏ ấy, rồi cuối cùng đối mặt với cái nhìn vô cảm của cậu, cô chẳng còn gì để nói, Nguyệt mệt mỏi, cúi đầu nhận tội:
- Phải, là lỗi của tôi, xin cậu trách phạt.
- Được, giỏi lắm, nếu đó là điều cô muốn. Thuận theo luật mà làm, ba mươi gậy.
- Cậu chẳng nể tình, không cảm xúc đưa ra hình phạt.
Cái Lành nghe đến hình phạt thì giật bắn cả người, nó đan chặt lấy bàn tay đang run rẩy của mình, lĩnh 30 gậy, có mà nát hết cả đít, không tàn thì cũng coi như phế rồi còn đâu. Quả này, cái Nguyệt mà khai nó ra, kiểu gì nó cũng không thoát hỏi trách nhiệm.
- Còn gì muốn nói nữa không?
- Cậu Đình Long nhìn cái thái độ cam chịu của Nguyệt, tức càng thêm tức. Cậu chẳng giận vì Nguyệt lơ là sân thóc, cái cậu bực là dù cho lâm vào hoàn cảnh thế nào, cô cũng chẳng thèm nói lấy một câu xin lỗi, xin cậu đừng phạt cô như thế.
- Lỗi tất cả là ở tôi, tôi không còn gì để nói.
- Được rồi, nếu đã không còn gì để nói, theo ý cô muốn. Giờ thì quay trở về hết đi, ngày mai đến nhà sau nhận hình phạt.
Nói rồi, cậu Long quay lưng, chẳng thèm nhìn người phía sau lấy một cái nào nữa, cậu lạnh lùng bước vào trong màn mưa. Kẻ hầu người hạ trông thấy vậy thì nhìn nhau ái ngại, người ngu cũng biết cậu Đình Long đang giận dữ, nên chẳng ai dám nói thêm điều gì để tránh rước hoạ vào thân.
Chàng trai chẳng quan tâm mưa gió, bước chân vững chắc thường ngày nay có phần gai góc hơn. Tuy cậu nói ra lời cứng hơn đá thế thôi, nhưng trong lòng cậu không nỡ phạt Nguyệt nhiều như vậy đâu.
Chỉ tại Nguyệt không biết mình biết người, trưng ra cái mặt ương ngạnh trước cậu, cho nên cậu cũng tức, mới buột miệng ra cái lệnh phạt nặng như thế.
Cả người cậu Long ướt sũng, mái tóc ngắn nhỏ ra những giọt nước lạnh buốt, nhưng khốn nỗi cậu tức quá nên không cảm thấy cái lạnh của nước mưa thấm vào da thịt nữa rồi.
Cậu Long định trở về phòng thay quần áo rồi tới gặp Lan Hương, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại rẽ sang lối đi tới nhà sau.
- Anh Tuất, hình như cậu Long gọi anh kìa.
- Tên râu kẽm phụ trách việc quản lí kẻ hầu người hạ trong nhà ông tổng vừa mới được một chầu rượu, đang ngà ngà say ngủ thì bị đánh thức.
- Cái gì? Cậu.... á cậu Long, sao mày không gọi tao sớm.
Hắn trách móc kẻ dưới, rồi ton ton chạy lại phía cậu, thấy cả người cậu chủ nhà mình ướt sũng nước, hắn vuốt chòm râu định hỏi han ra vẻ quan tâm một chặp. Nhưng khi nhìn tới khuôn mặt đang nộ khí xung thiên kia, hắn lại nhụt chí, nuốt nước bọt rồi cẩn thận thưa chuyện:
- Dạ, cậu gọi tôi ạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!