Chương 24: Từ Đầu Tới Cuối, Tôi Chỉ Muốn Lợi Dụng Cậu.

- Tôi không đến.

- Cứ thử xem! Tôi không ngại đến tận nơi bắt người đâu.

- Cậu lạnh mặt uy hiếp.

Nói rồi cậu Long khom người, cánh tay khoẻ mạnh đặt dưới cổ chân cô nào đó, đầu ngón tay ấm nóng đụng khẽ vào ống quần rộng thùng thình định vén lên. Xúc cảm từ da thịt truyền đến tận não khiến Nguyệt tê dại hết cả người.

Chả lẽ... Cậu Long định dê xồm...?

Nguyệt bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, cô nhảy tanh tách như con tôm thoát khỏi móng vuốt của cậu:

- Cậu làm gì? Tôi đẹp chứ tôi không có dễ đâu nhé!

- Chân cũng bị thương đúng không?

Nguyệt chột dạ, ánh mắt đảo như rang lạc hòng chối cãi cho bằng được:

- Không có, tôi bị ngã xước tay thôi, chứ chân vẫn lành lặn.

- Vén lên.

- Dạ?

- Thôi chết rồi.

- Có làm được không hay để người khác phải giúp.

- Bóng dáng cao lớn của cậu Long sừng sững ngay bên cạnh, cậu nghiêm mặt, giọng nói cũng có phần áp bức hơn bao giờ hết.

- Thì... thì... cái gì cũng phải từ từ.

Chết rồi, cậu mà nhìn thấy thì to chuyện, kiểu gì Nguyệt cũng bị mắng, có khi cậu bất bình thay cho cô rồi gia đình cậu tan cửa nát nhà cũng nên. Không được!

- A... chị Tứ!

- Đột nhiên, cô Nguyệt vừa chỉ tay ra đằng sau vừa la lên.

Cậu Long không tự chủ nhìn về hướng ấy, chỉ đợi có thế, Nguyệt ù té chạy về chốn ở. Nguyệt đang mệt, nhưng lúc chạy không hiểu sức ở đâu mà lắm thế, đến nơi, cô chống tay vào bụng mà thở hồng hộc.

Nhưng mà, nghiêm túc suy nghĩ lại mới nhận ra sự lạ. Cậu Đình Long có vẻ lo lắng đến chuyện của Nguyệt một cách thái quá nhỉ? Bắt đầu từ khi nào cậu lại quan tâm cô đến thế? Ba lần bốn lượt thân chinh đến tận nơi tìm người, mà bên này là nơi ở của cánh đàn bà con gái, chẳng phải cậu ghét những chỗ như vậy nhất ư? Thế mà sao cậu lại đến?

Đúng là ban đầu, do Nguyệt bám lấy cậu trước, một lòng muốn kết thân rồi nhờ cậy cậu để leo lên cành cao. Thái độ khi ấy của cậu là gì? Chắc chắn cậu cảm thấy cô vô cùng phiền phức, lại còn mặt dày mày dạn đuổi mãi không đi. Vậy thì lúc Nguyệt không dính lấy cậu nữa, cậu phải thở phào nhẹ nhõm vì đã bớt được một kẻ rắc rối như cô chứ?

Ấy vậy mà cậu lại đến tìm Nguyệt, còn nói mấy lời kì lạ, biết cô bị thương, cậu lo lắng đến mức động tay động chân với Nguyệt nữa chứ?

Chẳng lẽ... cậu... cậu thật sự có tình cảm với cô rồi ư?

Cái đầu ngốc nghếch của Nguyệt hôm nay tự nhiên thông minh hơn hẳn. Thông suốt nhận ra tình cảm của cậu dành cho mình, Nguyệt thấy trong lòng cứ vui vui kiểu gì ấy. Trái tim đang đập từng nhịp đều đều trong lồng ngực tự nhiên rộn rã hơn hẳn, mặt Nguyệt trở nên đỏ bừng như người vừa mới ốm dậy, đôi môi hồng hào bất giác nở một nụ cười ngại ngùng mang đầy vẻ thích chí.

Nhưng mà chờ chút đã... nhỡ đâu cậu không thích Nguyệt, tất cả là do cô tự biên tự diễn, tự tưởng tượng ra thì sao?

***

Lẽ ra tối nay Nguyệt không định đến phòng cậu đâu, cô sợ có người để ý, rồi chuyện này đến tai bà tổng, Nguyệt sẽ lại bị thêm một trận đòn thừa sống thiếu chết nữa mất. Chính vì vậy, nên nhân lúc mọi người ngủ say như chết, Nguyệt mới dám rón rén mở cửa, lại đi chân trần mon men chạy ra bên ngoài, vội như ma đuổi chạy tới nơi ở của người ta.

Ánh nến trong căn phòng rộng rãi vẫn chưa tắt, trời đã khuya lắm rồi, vài tiếng côn trùng kêu lên râm ran ngoài cửa sổ, có lẽ cậu đang đợi cô nào đó ghé qua chăng?

- Cậu... cậu Long ơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!