Nghe theo lời chủ, mấy đứa người hầu đứng bên cạnh hùng hổ ra mặt, chúng xắn tay áo, từng ấy đứa lao vào đánh một. Nguyệt bị trói gô cả hai tay, lại bị nhét giẻ vào miệng, không thể làm gì được. Cả thảy có 5 người, toàn đàn bà con gái cả, chúng lao vào nhúm tóc, cào rồi đá, khiến cả người Nguyệt xước xát ra hết.
Nguyệt thì mạnh miệng như thế thôi, nhưng lúc bị ăn đau thì lại mềm xèo như cọng bún thiu. Rốt cuộc cô đã làm gì nên tội mà phải nhận lấy hậu quả như thế này cơ chứ?
- Ưm... ưmm
Đánh cho chán chê mê mỏi rồi, chúng mới dừng tay lại, bà Thị Hà híp mắt quan sát một lượt, lại gật gật đầu ra vẻ chúng mày đánh hay lắm, đúng ý của bà.
Bây giờ, cả người cô Nguyệt tím tái hết cả, mặt mũi đỏ bừng vì bị tát, trên cánh tay, từng vết móng cào cứ nổi lên từng vệt, đỏ lừ, rướm máu. Tại sao? Rõ ràng Nguyệt là người xuyên không đến đây, ông trời lại chẳng cho cô gia thế hiển hách, vẻ ngoài xinh đẹp thì thôi, lại còn bắt cô phải chịu đựng hành hạ từ những kẻ vô liêm sỉ kia.
Trước mắt mờ dần, mờ dần, trước khi ngất xỉu, cô chỉ kịp nghe được vài lời từ những con người ác ôn kia:
- Ra xem nó còn sống không?
- Dạ vẫn thở đều thưa bà.
Mạng lớn lắm, bị đánh đến vậy rồi vẫn còn dai như đỉa, bà ta cười khẩy rồi nói tiếp:
- Khiêng nó ra vứt ngoài đường cho bà.
Bà Hà định đứng dậy, ra khỏi cái nơi tối tăm dùng để làm việc xấu này, mụ Vui đứng ở bên cạnh vội cúi đầu thưa thốt:
- Bà ơi, không được đâu.
- Sao lại không được?
- Dạ, bà cho phép con nói thì con mới dám nói.
Bà Hà tức giận, đôi lông mày nhăn tít lại, bà quát tháo:
- Có việc gì thì nói đi, úp úp mở mở, bực cả mình.
- Dạ, chỉ sợ rằng, đuổi cô ta đi, cậu Đình Long tinh tường sắc bén như thế, cậu nghi ngờ, rồi điều tra, kiểu gì cũng bị lộ.
Mụ Vui nói năng tưởng như vô lí, nhưng mà suy đi tính lại thì nghe cũng đúng lắm, con trai của bà, bà lại chẳng hiểu rõ vô cùng. Ấy thế mà bà không ngờ đến chuyện này, cậu Long điều tra ra được, kiểu gì cũng từ mặt người mẹ này cũng nên.
Bàn tay trắng như ngó sen xoa xoa vầng thái dương, mối quan hệ của hai mẹ con dạo này không được tốt lắm, nó trách bà can thiệp sâu, lại toàn làm theo ý mình. Nếu phát hiện ra chuyện này, mọi thứ sẽ không thể vãn hồi được nữa.
Suy nghĩ một lúc, dường như đã quyết định, bà gọi mụ Vui lại căn dặn:
- Ở đây đợi nó dậy, mày biết phải nói gì rồi đấy.
- Dạ! Thưa bà.
Lúc Nguyệt bị bắt lại đây, trời vẫn còn nhá nhem tối, nhưng lúc cô tỉnh táo lại, trời dường như đã tối đen hết cả. Ngọn nến duy nhất đã bị người ta cầm đi mất, căn phòng chứa củi khô tràn ngập vẻ u ám, nặng nề như muốn nuốt chửng những người bên trong. Ở ngoài kia, trên tán cây xoan đào, thi thoảng đàn quạ lại rít lên quang quác.
Nguyệt đau như muốn nát nhừ cả người ra, mồm miệng thì khô khốc lại, cả thân thể cô kiệt quệ, không thể đứng lên ngay được, phải nằm đó nghỉ một lúc. Chiếc áo trên người tả tơi như mảnh vải rách, lại toàn vết chân người in hằn lên trên.
- Tỉnh rồi à?
Ai? Giọng của ai thế? Nguyệt không nhìn thấy gì cả, tối quá!
- Bà tổng có vài lời muốn nói với mày, hôm nay bà tha cho mày một mạng, cho nên hãy biết điều, sống an phận mình, khôn hồn thì tránh xa cậu Long ra. Chuyện ngày hôm nay, tuyệt đối không được bép xép ra ngoài, nếu như cố ý không nghe, sớm muộn gì cũng gánh chịu hậu quả thích đáng.
Đoạn, mụ ta khinh khỉnh ném thứ trong tay mình xuống trước mặt Nguyệt, rồi phủi tay, thong thả bước ra khỏi chốn ấy.
Nguyệt dùng hết sức lực còn lại chống tay lên chiếc ghế đẩu, cố gắng nâng thân thể tàn tạ đứng lên, thứ bà ta ném xuống, là một lọ thuốc nhỏ, có lẽ là thuốc để bôi lên vết thương. Khoé môi trào máu bật ra một nụ cười xót xa, thế này là vừa đấm vừa xoa đúng không nhỉ?
Sao cậu Long, lại có một bà mẹ thích bạo lực, lại thiển cận và không nói lí lẽ như vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!