Nguyệt tự nhận thấy, bản thân vô cùng rộng lượng và tốt bụng luôn ấy, cậu đối xử với cô tệ như thế, mà cô thì vẫn luôn nhớ đến cậu.
Ngày hôm nay công việc đồng áng phải nhiều bằng ba bốn hôm trước cộng lại. Chả là rất xa nguồn nước, có một mảnh đất trống không, thế đất xấu, chẳng trồng trọt được gì mấy. Nhưng khổ nỗi nơi ấy lại rộng, thế là ông tổng bất chấp, cho xới lên làm ruộng ngô luôn, vì giống cây ấy thường chịu hạn tốt. Mọi năm trời vẫn thu hoạch được rất nhiều bắp, có năm nhiều tới mức cầm những bắp ngô vàng chóe trên tay, bọn người làm thuê nhà ông cũng phải gật đầu thán phục cái tài làm nông của ông tổng.
Nhưng không thể ngờ nổi, năm nay không hề suôn sẻ như năm ngoái, nước ở dưới cái ngòi chảy vắt qua cánh đồng cứ thế cạn dần, cạn dần, có chỗ còn lộ ra hẳn lớp sỏi đá dưới đáy ngòi.
Cánh đồng ngô chịu hạn quá lâu, dưới đất đã lở ra từng mảnh, thế là hôm nay, lũ người làm như Nguyệt phải dốc sức, cầm cái đòn gánh, mỗi người hai thùng nước trên vai, đi bộ ra ngoài đó mà tưới.
Đất nóng rừng rực, người nào người nấy đi chân trần, bờ vai nặng trĩu như muốn đổ rạp xuống, mồ hôi túa ra như thác đổ, có khi còn nếm được vị mặn đắng ở nơi đầu lưỡi.
Nguyệt gánh được hai lần, ngồi thở hồng hộc dưới gốc cây, thời tiết như thế này làm cô muốn phi thăng luôn cho rồi.
Đợi mãi mới được tới tối, dù mệt bở hơi tai nhưng Nguyệt vẫn muốn chờ để đi cùng với cậu. Rảo bước chân qua từng cánh đồng, cậu Long cũng chẳng khác Nguyệt là bao, hôm nay cậu để mình trần, từng múi cơ trên người cứ hừng hực dưới cái nhá nhem của buổi tối, áo cậu vắt trên vai, cũng ướt sũng mồ hôi như mấy hôm nọ.
- Cậu ơi,... em nè.
- Chẳng hiểu sao tự nhiên Nguyệt lại tràn trề sức lực đến vậy, rõ ràng vừa nãy đang rất mệt.
Mọi người lục đục nối đuôi nhau đi về hết, thoáng cái, cánh đồng đông nghịt người giờ đã vắng tanh vắng ngắt. Bụng Nguyệt cũng sôi lên ùng ục, bán sức lao động cho địa chủ, cô đói bụng lắm rồi.
Cậu Đình Long đã nghe thấy giọng Nguyệt rồi, nhưng cậu vẫn như mấy hôm nọ, không mảy may biểu lộ bất kì cảm xúc nào. Nhưng dù cho có như thế cô cũng chẳng để ý. Nguyệt biết thừa cái tính tình nhạt nhẽo của cậu rồi, nên cô không cảm thấy giận với ghét cậu như hồi trước nữa đâu.
May mắn, trời đổ hạn hán thì đồng lúa phía xa kia cũng đã kịp chín vàng hết rồi, Nguyệt học theo cậu, nghiêm túc đứng thẳng, tay chắp sau lưng, tầm mắt nhìn ra phía xa xa.
- Về thôi.
- Cậu Long chợt nói.
- Dạ.
Nguyệt đi cùng cậu trở về, tới con đường rẽ ngang khu ở của người làm nhà ông tổng, cô cười tươi rạng rỡ phất phất tay tạm biệt cậu. Nhưng nào ngờ, mới nhấc chân đi chưa được nửa bước, Nguyệt nghe thấy tiếng cậu Đình Long gọi mình:
- Khoan hãy đi.
- Dạ? Cậu bảo gì em?
- Lại đây.
Theo lời cậu, cô tới gần, chỉ thấy khuôn mặt vốn lạnh lùng của người ấy chợt biến đổi, hình như là... đỏ lên một chút thì phải. Cậu Long lấy từ bên trong của chiếc áo ra một chiếc túi vải nhỏ rồi đưa cho Nguyệt.
- Cái gì đấy hả cậu?
- Cô tò mò hỏi.
Nhưng dù cho có hỏi thì cậu Long cũng chẳng nói đâu, nên Nguyệt tự thân vận động, mở chiếc túi vải ấy ra xem. Là.... một đôi dép đơn giản, dành cho nữ.
Cậu....
Ngạc nhiên ngẩng đầu lê, nhưng hìnnh như cậu Long.... ngại thì phải, cậu quay đi ngay, vành tai đỏ bừng lên trong ráng chiều.
- Cho... em hả cậu?
- Nguyệt vội hỏi.
- Ừ.
- Nhưng, tại sao?
- Cô muốn còn gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!