Cậu Đình Long vừa mới ở dưới ruộng về, cả người vẫn còn mướt mát mồ hôi, cậu dõi ánh mắt lạnh nhạt nhìn ra phía xa xa. Hoàng hôn hôm nay vẫn thế, chẳng khác hôm qua là bao, thu lại ánh mắt, cậu đi dọc phía bờ ruộng muốn quay về. Bỗng đâu, một thân thể nho nhỏ có đôi mắt sáng rực, là một cô gái, cô ta lao mạnh vào trong ngực, ôm chặt lấy eo cậu không buông.
Phía sau, vài kẻ dữ dằn cũng đã đuổi tới nơi, nhận ra người trước mặt mình là ai, chúng hơi sợ sệt không dám lại gần, bước chân chậm lại rồi dừng hẳn. Cậu Điệp là trẻ con, không rõ phải trái trắng đen, cứ ngồi trên vai kẻ hầu người hạ nhà mình, chân đạp thùm thụp vào ngực thằng hầu, chỉ tay hét lên:
- Chúng bay dừng lại làm gì? Bắt lấy nó, nghiền nó ra bã cho cậu.
- Cậu Đạt, kia là cậu Đình Long, không vô lễ được đâu ạ.
Cô Nguyệt nào đâu có biết xấu hổ là gì? Trông thấy người trước mặt như thấy cái phao cứu sinh, cô liều chết ôm chặt lấy. Mới đầu còn ôm trước ngực, nhưng vì sợ lũ người kia tấn công, cô vòng ra đằng sau, hai cánh tay vẫn ôm lấy chưa lúc nào nới lỏng.
Giọng cô Nguyệt lí nhí như van xin:
- Cậu ơi, cứu em với.
Khoảnh khắc một thân thể xa lạ lao mạnh vào ngực, trong lòng cậu Đình Long chấn động, đôi mắt lạnh nhạt đến cực điểm như ngưng đọng lại vài giây. Cậu khó hiểu nhăn mày nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, mà đứa con gái phía sau cứ nhất nhất ôm chặt lấy cậu không buông. Rốt cuộc cô ta có phải đàn bà con gái không?
Cậu Long vô cùng khó chịu, cơ bắp vì cái đụng chạm của người phía sau mà săn lại, trở nên cứng đờ. Cậu cúi đầu nhìn đôi bàn tay bẩn thỉu cố sống cố chết đan vào nhau trước eo mình, lạnh mặt gạt ra. Nhưng nào ngờ, đứa con gái này nom gầy gò, mà sức thì cũng mạnh mẽ ra phết, càng đẩy ra, cô ta lại mắm môi mắm lợi dính như keo lại, cậu Long chán nản, rồi như rủ lòng thương, cậu thở dài.
Giọng nói mang đậm tính chất áp bức vang lên:
- Có chuyện gì?
- Thưa... cậu Đình Long, cô ta.. cô ta ăn trộm khoai trong ruộng nhà cụ Trình ạ.
Cậu Long nghe lý do xong thì nhíu mày, cậu bực bội lườm người phía sau một cái. Cô Nguyệt chẳng những không thèm để tâm, chỉ chăm chăm trốn sau lưng cậu, một mực túm lấy vòng eo cứng như đá của cậu chủ nhà mình.
Người ở xung quanh đây thì phải hay biết, cậu Đình Long nổi tiếng cương trực lạnh lùng, lại công tư phân minh, cậu chẳng bao giờ bao che cho kẻ có tội. Và đúng như thế thật, cậu gắt gao quay lưng lại hỏi:
- Có thật thế không?
- Đâu có đâu, em thề, em không lấy gì hết luôn ấy cậu, cậu phải tin em.
Tin làm sao được, nghe giọng là biết kẻ này nịnh nọt xảo trá, cậu Đình Long thông minh như thế, cậu cũng chẳng hề bị che mắt. Cô Nguyệt mở một mắt, rón rén ngước lên thăm dò, thế quái nào cô lại đối diện với đôi con ngươi đen tuyền mang theo hơi thở giận dữ. Nói thật, kẻ quậy đủ tứ phương như cô cũng hơi sờ sợ, chính vì thế trước khí thế của cậu, cô đành khai thật:
- Thì cũng tại... tại em đói quá thôi! Cậu... cứu em một lần này đi mà.
Cứ làm như thân quen nhau lắm, cô Nguyệt nhỏ tiếng van nài. Cậu Long vẫn vô cùng lạnh nhạt, nếu quả này mà cậu bỏ đi thẳng một mạch chẳng thèm quan tâm, kiểu gì Nguyệt cũng bị bọn người kia xé xác thành trăm mảnh. Vị cô đang ôm đây đột nhiên quan trọng đến mức kì lạ, cậu chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô ở thế giới này.
Nhận thức như thế, Nguyệt càng ra sức ôm chặt lấy eo cậu chủ nhà mình. Vào lúc tưởng chừng như bị bỏ rơi đến nơi thì người ta mới lên tiếng, cậu nhíu mày, hướng mấy người kia nói:
- Được rồi! Quay về làm việc của mình đi.
- Nhưng ...
Trông thấy ánh mắt sắc lẹm của người đối diện, cả chủ cả tớ mới phút trước còn hùng hổ, phút sau đã vội cụp đuôi, lẳng lặng cúi chào rồi bò ra ngoài tường trở về.
Cậu Đạt xị cái má xuống lườm Nguyệt vô cùng không hài lòng, nó còn muốn trừng trị cô một trận ra trò, cái tội lần trước dám trêu vào cậu ấm nhà cụ Trình. Nhưng nhìn vào đôi mắt tràn ngập áp bức của người đàn ông kia, cậu chàng cụp đuôi lại ngay.
Úi sời ơi! Trông thấy sự oai phong của cậu chủ nhà Nguyệt chưa? Cậu mà đã ra tay thì phải gọi là gạo xay là cám. Khi đảm bảo chắc chắn lũ người kia đã thực sự đi xa, Nguyệt vội vàng buông tay khỏi người cậu, khuôn mặt lanh chanh nhìn ngó. Cứ làm như mình mới là người có công đuổi lũ bặm trợn đi, Nguyệt thở phào một hơi, phủi tay một cái.
Khuôn mặt nhọ nhem bẩn thỉu tươi cười, cô vui vẻ quay lại đằng sau, hai tay chắp lại trước ngực như người trong giang hồ. Học mấy kẻ nô tài trong phim, cung kính nói với vị nương nương, à không, nói với anh chàng đẹp trai trước mặt:
- Ơn này của người, nô tì không có cách nào trả lại, chỉ có thể nguyện ý làm trâu làm ngựa, hầu hạ chủ nhân suốt đời.
Để tăng thêm sự trang trọng, Nguyệt còn cố ý nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu, nhưng cô đợi mãi vẫn không nghe thấy bất kì một động tĩnh nào của người trước mặt. Cho nên cô rón rén ngẩng đầu, nào ngờ bắt gặp ngay ánh mắt khó chịu cùng khó hiểu của cậu Long.
Cậu Long khó chịu ra mặt, kẻ này đúng là có vấn đề về đầu óc, không hiểu kiên nhẫn ở đâu ra khiến cậu đứng đây nãy giờ để chứng kiến trò hề của người con gái không biết xấu hổ này nữa. Đối diện với khuôn mặt tràn đầy niềm tin và lẽ sống của Nguyệt, cậu Long vắt chiếc áo lên vai, lườm cô một cái rồi nói:
- Phiền phức, phạt tối nay không được ăn cơm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!