Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoắc Cảnh Thành thu hết tất cả chút biến hóa nho nhỏ kia ở trong mắt.
"Xem ra, là bạn không bình thường."
Cảnh Phạm gật đầu: "Là bạn rất không bình thường."
Cô lại trầm ngâm nói: "Là một người rất quan trọng, rất quan trọng với tôi."
Còn quan trọng hơn cả sinh mạng mình!
Quan trọng giống như anh vậy!
"Bạn trai?" Anh vô hình cảm thấy hứng thú với cái đề tài này.
Nhưng Cảnh Phạm cũng không nguyện ý nói nhiều, cô sợ sẽ để lộ sơ hở ở trước mặt anh.
Cô chỉ vừa khẩn trương lại vừa mong đợi hỏi một vấn đề mà cô rất muốn biết: "Anh và Mộ Vãn chưa kết hôn hay sao?"
Mong đợi câu trả lời, nhưng cũng lại vừa sợ câu trả lời sẽ không như suy nghĩ của mình.
Thấy cô nói sang chuyện khác, Hoắc Cảnh Thành xem như cô đã ngầm thừa nhận với vấn đề bạn trai vừa nãy. Anh hừ lạnh với cô, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn: "Đây là chuyện riêng của chúng tôi, không liên quan gì tới cô cả."
Dứt lời, không nói gì thêm với cô nữa, anh xoay người, đi ra khỏi phòng bếp.
Cảnh Phạm giật mình đứng yên tại chỗ, cô sững sờ nhìn tấm lưng kia, đột nhiên, cô cong môi cười.
Thì ra, anh còn chưa kết hôn!
Khó trách, trong ngôi nhà này không giống như là nhà. Khó trách không có chút dấu vết nào của anh và Mộ Vãn.
Biết rõ anh chưa kết hôn thì anh cũng phải là người cô có thể hy vọng xa vời, nhưng mà, không hiểu sao? Cô vẫn rất cao hứng! Trái tim điên cuồng nhảy nhót, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trong khoảng khắc đó, dường như tất cả ủy khuất và kinh hoàng mà cô gặp phải tối hôm qua, cũng đều trở nên không đáng nhắc tới.
Hoắc Cảnh Thành ra khỏi phòng bếp, anh quay đầu theo bản năng.
Cô lại vừa ngâm nga bài hát thiếu nhi vừa nấu bữa sáng.
Cái cô gái ngu ngốc này, nhạc gì thế hả?
Vừa rồi, lúc nhắc tới người gì đó mà cô nói là người rất quan trọng rất quan trọng, rõ ràng vẻ mặt còn tràn đầy thống khổ.
Quả nhiên, lòng đàn bà, như kim dưới đáy biển.
Anh lắc đầu.
Ngay cả mình cũng không phát hiện ra, lúc nghe cô vừa ngâm nga ca khúc thiếu nhi vừa cười nhẹ, khóe môi của mình cũng không tự chủ hơi cong lên.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, kéo suy nghĩ của anh trở về.
Cầm lấy điện thoại ra nhìn, nhận cuộc gọi. Giọng nói của Lục Kiến Minh truyền tới lần nữa: "Hoắc tổng, tôi đến rồi."
Đã đến rồi?
Hoắc Cảnh Thành giương mắt liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Còn chưa đến 10 phút."
"Hôm nay tiệm ăn sáng không người nào, không cần xếp hàng, vì vậy nên tôi nhanh hơn được mấy phút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!