Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
"A "
Bị đau, cô khẽ hô lên, không tự chủ được lui về sau hai bước. Bởi vì chân bị thương, cô chật vật lung lay thân thể, lảo đảo muốn ngã.
Vất vả lắm mới đứng vững gót chân, đợi đến khi nhìn thấy rõ đối phương, cô kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
"Sao lại là anh?"
"Sao lại không thể là tôi?"
Sắc mặt của người đàn ông rất kém. Giọng điệu cũng rất khó chịu.
Cảnh Phạm chẹp chẹp miệng.
Cái thái độ gì vậy?
Thôi quên đi, không so đo với anh ta nữa. Gặp anh ta, mình nhất định sẽ không được hưởng trái ngọt gì đâu, haizz!
Không chọc nổi, chẳng lẽ cô không thể trốn thoát sao?
Cô nâng tầm mắt lên, nhìn về phía anh: "Hoắc tổng, tôi còn có việc, tôi đi trước đây."
Cô nói xong, muốn xoay người.
Nhưng vừa mới nghiêng người, trên tay chợt nhẹ đi. Cái thẻ ngân hàng mà Cảnh Uyên đưa cho mình đã không cánh mà bay trong giây lát.
"Anh làm gì vậy?" Cảnh Phạm xoay người lại.
Chỉ thấy Hoắc Cảnh Thành đang cầm chiếc thẻ kia, cẩn thận nhìn nó, vẻ mặt không rõ.
Cô đưa tay ra muốn lấy lại nó, người đàn ông đã giơ chiếc thẻ lên cao, khiến cô bị tóm hụt.
"Hoắc tổng, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?"
Anh hừ bằng lỗ mũi, khinh miệt nhìn về phía cô: "Trước kia tôi nghe nói có rất nhiều người trong cái nghề này không có ranh giới cuối cùng, tôi còn không tin, không ngờ hôm nay lại được chứng kiến tận mắt!"
"Lời này của Hoắc tổng là có ý gì?"
"Một trăm ngàn, anh ta mua cô bao lâu?"
Mua?
Khuôn mặt của cô dần trở nên trắng bệch, thân thể yếu ớt khẽ loạng choạng.
Thì ra…
Ở trong mắt người đàn ông này, cô là loại người bẩn thỉu nhớp nhúa như vậy…
Cười nhạt.
Mở miệng lần nữa, giọng nói của cô đã lạnh hơn.
"Đó không phải là việc của anh. Còn tôi...."
Nói đến đây, bất chấp cơn đau trên chân, cô nhào người qua. Nắm lấy ống tay áo âu phục của anh, muốn kéo tay anh xuống.
Nhưng anh lại lạnh mặt, giữ chặt lấy tay cô, kéo cô đến gần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!