Ninh Khả Thanh không phải là đối thủ của Minh Thù, bị Minh Thù đè xuống đánh cho một trận.
Nếu không phải người của nhà hàng đến kịp, không biết còn loạn đến mức nào nữa. Ninh Khả Thanh quần áo xộc xệch, tâm tình kích động rống giận kêu to, nhìn sẽ tưởng là thần kinh không bình thường.
Dù cho Minh Thù ra tay đánh người, cũng có khả năng là phòng vệ chính đáng cho nên không ai hỏi cô vì sao đánh người.
Ninh Khả Thanh bị người khác ép buộc mang ra khỏi nhà hàng. Lúc đầu cô ta còn gào thét nhưng khi rời khỏi tầm mắt Minh Thù, bỗng dưng cô ta yên tĩnh lại.
Một đôi mắt tràn đầy hận thù như rắn độc nhìn chằm chằm Minh Thù.
Minh Thù nhếch môi, vẫy tay với cô ta.
"A!"
Ninh Khả Thanh không kiềm chế mà kích động thét chói tai.
[Giá trị thù hận đã đầy, hoàn thành nhiệm vụ.]
Hài Hòa Hiệu xuất hiện, sau khi bóng dáng của Ninh Khả Thanh biến mất.
[Cô có thể lựa chọn ở lại thế giới này cho đến khi tuổi thọ của cô kết thúc. Cũng có thể lựa chọn bây giờ trở về không gian hệ thống, tiến hành nhiệm vụ tiếp theo.]
Trở lại?
Trở lại làm gì?
Trẫm còn chưa ăn đủ đâu!
Không quay về!
Minh Thù từ chối quay lại, Hài Hòa Hiệu cũng không nói gì nhiều.
Minh Thù đi một vòng cũng không tìm được Khương Tầm, cô chỉ có thể trở về phòng.
"Anh con đâu?" Bà Khương thấy Minh Thù quay về một mình, lên tiếng hỏi.
"Không biết, không thấy anh ấy.
"Minh Thù nhún vai, ngồi xuống tiếp tục ăn. Bà Khương lắc đầu, đang muốn đứng dậy tự mình đi tìm thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Khương Tầm từ bên ngoài tiến vào, hắn đút tay trong túi, sau khi vào trực tiếp nhìn về phía bà Khương."Mẹ, ba, con có lời muốn nói với hai người."
Ông bà Khương nhìn nhau, cuối cùng ông Khương gật đầu:
"Nói đi."
Khương Tầm nhìn về phía Minh Thù vẫn chăm chú ăn, hoàn toàn không ngẩng đầu lên, hắn gọi:
"Niệm Niệm.
"Minh Thù ngẩng đầu, đáy mắt có chút mê man. Các người nói chuyện, gọi cô làm gì? Trên gương mặt lạnh lùng của Khương Tầm lộ ra vài phần dịu dàng, ánh mắt mong mỏi đập vào trong mắt cô:"Niệm Niệm, anh thích em."
Minh Thù cũng không có nghe ý gì ngoài dự liệu nhưng ông bà Khương bị giật mình. Biểu cảm hai người không khác nhau lắm, kinh ngạc, không thể tin được.
"Tầm nhi..."
"Ba mẹ, con biết con không phải là con ruột hai người, cho nên con thích Niệm Niệm là hoàn toàn có thể."
Khương Tầm nói trước: "Con cùng Niệm Niệm sống chung lâu như vậy, sau này con chăm sóc em ấy, so với người ngoài chăm sóc em ấy thì con không phải là tốt hơn sao?
"Dưới cái nhìn của ông bà Khương, Khương Tầm đi về phía Minh Thù, tay đút trong túi quần vươn ra, một chiếc hộp tinh xảo xuất hiện. Hắn mở ra trước mặt Minh Thù, bên trong là một chiếc nhẫn. Khương Tầm được ăn cả ngã về không, hắn quỳ một gối, trong đôi mắt ánh lên tình yêu cố chấp cùng sâu lắng:"Niệm Niệm, em có đồng ý làm bạn gái của anh không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!