Chương 47: Pa Pa...! Tránh Xa Ta Ra 15

Buổi chiều với bầu trời trong xanh, cô mỉm cười đi đến cung điện chính của Donald. Vừa bước vào cô đã thấy First đứng đó xem văn kiện trên bàn nhưng không thấy Donald. Cô chạy lại lay lay áo First

" Pa pa đâu? "

" Ah! Tiểu công chúa, bệ hạ vừa rời đi rồi "

First thấy cô liền kinh ngạc, sau lại mỉm cười vui vẻ

" Pa pa đi đâu? "

" Bệ hạ... chắc là đên khu rừng trắng "

Cô gật đầu xoay người chạy đi tìm Donald. Vừa bước vào khu rừng trắng xóa, cô cảm nhận không khí luân chuyển mát mẻ. Từ phía xa nhìn thấy một bóng người nam nhân ngồi dưới gốc cây. Dáng vẻ tựa như không màng tới điều gì, mái tóc vàng tung bay trong cơn gió. Xung quanh là hàn khí lạnh lẽo, tựa như cùng người nam nhân này hoàn toàn hợp nhau. Loại khí chất băng lãnh khiến người ngạt thở...

Cô mỉm cười chạy lại gần Donald, nhìn thấy ánh mắt của hắn đang nhắm lại liền nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống. Cô lặng nhìn Donald mang theo sự mệt mỏi, cũng im lặng ngồi đó không nói gì. Bỗng nhiên Donald mở mắt ra kinh ngạc nhìn cô

" Sao con lại ở đây? "

" Con tìm pa pa "

Donald trở lại bộ dáng lạnh lùng, nhưng nơi đáy mắt lại hiện lên sự yêu thương nhàn nhạt

" Có chuyện gì sao? "

Cô lắc đầu nói

" Muốn nhìn pa pa thôi, sao pa pa lại đến đây? Pa pa có gì phiền muộn sao? "

Donald bế cô vào lòng ngồi, đưa bàn tay to lớn vuốt mặt cô

" Không có... "

" Pa pa nói dói, pa pa trông rất mệt mỏi "

Donald mỉm cười nhẹ dựa vào thân cây, đôi mắt tản ra sự mệt mỏi

" Ta thật sự cảm thấy lòng nặng trĩu, từ khi hiểu chuyện ta đã trải qua những cuộc sống đầy tăm tối và tàn độc. Trên tay không biết đã dính bao nhiêu máu tươi, giết người là thứ mà từ khi còn nhỏ ta đã phải làm rất nhiều lần. Nhìn những gương mặt thống hận tràn đầy tuyệt vọng kia, từ bao giờ ta cũng đã mất đi cảm giác. Không còn e dè hay cảm thấy tội lỗi, chỉ cần giết nhiều người là ta cảm thấy thật thoải mái. Giống như mọi buồn phiền đều được giải tỏa.

Ta quả thật là một kẻ ác độc "

Nụ cười trên môi Donald tỏa ra ý vị phức tạp, đôi mắt lạnh lẽo gợn lên một cơn sóng nhỏ

" Pa pa không độc ác. Đối với Eira, pa pa rất tốt "

Cô nhìn lên hắn nói

" Ha! Ta đã từng muốn giết con "

" Không đâu! Pa pa rất thương Eira. Chẳng phải pa pa cũng đã không giết con đó sao. Pa pa tìm vợ cho mình đi "

" Tìm vợ? "

" Phải đó, chị Gunra nói. Mỗi người nam nhân đều sẽ có bên mình những người vợ. Họ sẽ là một cánh tay đắc lực cho người nam nhân đó. Mãi mãi chăm sóc cho chồng mình, pa pa cô đơn như vậy. Hãy tìm vợ đi, cũng xem như cho Eira một người mẹ "

Donald kinh ngạc trước lời nói của cô, sau lại nở nụ cười nhạt

" Ha! Ta không cần những người phụ nữ đó. Chúng rất ghê tởm "

" Hử? Sao lại ghê tởm? "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!