Cô chạy nhảy khắp nơi, hòa quyện chính mình vào không gian kì ảo. Cô rất thích nơi này, thật đẹp, thật lạnh và... thật cô độc...
Donald bước lại gần cô. Đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định
" Đây là nơi ta hay đến... "
" Pa pa hay đến đây sao? "
" Phải! Những khi ta buồn bực hay cần suy nghĩ chuyện gì đều đến nơi đây "
Donald bước lại gần một cây, đặt tay lên nó. Cô nhìn theo mỉm cười nhẹ
" Sau ày con có thể ến không? ( Sao này con có thể đến không?) "
Donald liếc nhẹ qua cô lạnh lùng
" Hử? Đến đây làm gì? "
" Chơi "
" Nơi đây là nơi ta thanh tịnh, ngươi vậy mà nói muốn vào chơi? "
" Ưm... con có thể tâm sự với pa mà "
" Ha! Ngươi thì biết gì "
Hắn khinh bỉ nhìn cô, đi loanh quoanh
" Con không hiểu mới có thể cho pa trút bầu tâm sự "
"... Nói chuyện với kẻ không hiểu gì... Vô vị... "
" Không vô vị đâu... tuy giờ Eira không hiểu. Nhưng sau này Eira sẽ hiểu "
Cô mỉm cười nói, gương mặt xinh đẹp yếu ớt nhìn hắn.
"... "
Donald không nói gì nữa, im lặng ngồi xuống gốc cây. Cô bước lại gần hắn
" Pa pa không có bạn sao? "
Hắn nhìn vào mắt cô, đôi mắt hắn là cả sự lạnh lẽo và vô tình
" Đúng vậy "
" Vậy để Eira làm bạn của pa pa... "
"... Ha... Ha ha ha "
Donald cười phá lên, đứng dậy bế cô đi ra khỏi khu rừng. Đôi mắt cô xẹt qua tia sáng lạnh, liếc nhìn ra khu rừng rồi cụp mi xuống
_______________
Sau khi trở về phòng cô liền nằm xuống giường. Đôi mắt nhìn lên trần nhà, sau lại nghiêng đầu nhìn ra ô cửa sổ.
Ánh chiều tà đỏ rực ấm áp như bao trùm lấy cả cung điện rộng lớn. Cơn gió thổi qua làm lung lay màn cửa.
[ Ký chủ có gì ưu phiền? ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!