Thất Trưởng Lão Thất Huyền Minh từ trên cao đáp xuống, một thân oai vệ phong phạm bức người.
Tà áo lất phất, mái tóc búi cao để lộ rõ sườn mặt góc cạnh.
Toát lên cỗ hương vị nam tính khiến người mê man...
Tuy nhiên trên khuôn mặt trẻ trung tuấn mỹ, lại có hình vẽ như một trận địa đồ phía bên trái.
Một màu xanh in hằn trên làn da đồng cổ.
Nỗi bật như chứa rất nhiều huyền cơ, khiến ai chứng kiến cũng phải kiêng dè.
" Hửm? Tên tiểu tử này cũng không tệ "
Thất Huyền Minh hai tay chắp ra sau, bộ dạng phong phạm đánh giá Sát Hoàng.
Nam nhân dường như không có gì ngượng ngại với sự kinh ngạc của những tiểu bối.
Hắn đưa tay nắm lấy vai nam tử, nụ cười nhẹ nhàng chẳng rõ cảm xúc.
Nhưng chưa bao lâu, Sát Hoàng đã nhăn mặt cắn răng.
Đau đớn đến mức hai đầu gối run rẩy...
" Ah...!"
Phát ra một tiếng la trầm thấp đau đớn.
Sát Hoàng bị lực tay kia làm cho khụy xuống.
Nhưng dù ra sao nam nhân vẫn cứng đầu bất phục.
Cứ thế chơi vơi giữa không gian, chẳng chịu quỳ trên nền đất.
" Ha...!"
Thất Trưởng Lão vung tay khiến hắn ngã ra sau.
Bộ dạng dường như đã không còn hứng thú.
Liếc mắt nhìn quanh, sau đó ngay lập tức vung chưởng...
Vèo...! Rầm...!!!
Cô nghiêng người né tránh, mặt đất đã nứt ra thành nhiều đường nhỏ.
Cô đưa tay vuốt lại cái mai trước trán, bình tĩnh từ từ bước ra.
" Tiểu đồ Nhạc Trì Dao, tham kiến Thất Trưởng Lão "
Nam nhân nhíu mày rậm khiến gương mặt có một sức hút lạ kỳ.
Sau cũng nhếch môi cười...
" Lén lút làm gì? "
" Ta thấy tình hình căng thẳng nên không tiện đi ra.
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!