Ánh trăng buông xuống như tỏa rõ hào quang đầy giá lạnh.
Cô ngồi dưới nền đất chẳng màng bụi cát mà chăm chú vào tấm giấy cổ hình.
Nghệ Hạ lại đi tới đi lui, ngáp ngắn ngáp dài...
" Oáp...! Trì Dao tỷ, ngoại môn chúng ta đúng là không được cái gì tốt.
Dưới chân Tiên Sơn, môi trường cũng không ưu đãi.
Còn ở lại làm gì? Sao không đi thôi? "
"..."
" Trì Dao tỷ, ở đây 3 ngày rồi đó.
Tưởng lên đây được xem Vương Đăng tuyệt lệ, không ngờ hỏng hết trơn.
Xúi quẩy thiệt...!"
"..."
" Hu hu...! Uổng công ta từ kinh thành lặn lội tới đây, không được gì mà còn ở một nơi chán ngấy như thế.
Tội ta quá mừ "
Nghệ Hạ cứ không ngừng lảm nhảm, cô buông mảnh giấy xuống.
Mâu quang nhìn vào khoảng không tối đen.
Xung quanh chẳng còn gì ngoài ánh sáng của trăng.
Khiến tất cả chìm trong quỷ mị...
" Ngươi qua đây "
" Hử? Sao dạ? "
" Nói cho ta nghe một chút về Thiên Sư Mệnh "
" Nói? Nói cái gì? "
" Biết gì nói đó "
" Ồh...!"
Nghệ Hạ chu môi ngồi xuống xếp bằng bên cạnh cô, từng đợt gió thoảng qua cuốn theo hương thơm của lá cành.
Sự tĩnh mịch bao trùm như nuốt trọn vạn vật...! Tiếng nói đều đều vang lên...
" Thiên Sư Mệnh là một tổ chức, nói ra cũng khá bí ẩn trên giang hồ.
Dù không làm chuyện xấu, nhưng luôn tà môn kỳ lạ khiến ai cũng e dè.
"
" Sao không có ai tiêu diệt? "
" Là tiêu diệt không được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!