Chương 16: Độc Đế Ma Tôn! Khuynh Thế Thiên Hạ 5

Lời nói của Hi Y khiến ai cũng kinh ngạc, lời bàn tán một lần nữa vang lên

- Cái gì? Nàng ta sao?

- Ai không biết Hi Vân của Hi phủ là phế vật chứ

- Thật sao? Nàng ta đẹp thật nhưng sẽ thắng chứ

...

Cô ngồi trên cây mà mỉm cười nhạt, nhìn nữ9 vẫn mặt lạnh bước lên. Lời nói lạnh lùng

" Ta bất tài, không thể thắng được Ly Hoa công chúa. "

- Chưa gì đã sợ rồi?

- Thật là! Chỉ được cái nhan sắc

- Đúng là phế vật nhát gan

...

Hiên Viên Khải Minh lạnh lẽo nhìn nàng ta, sau lại quay lên người nam nhân trên cao

" Bệ hạ! Xin người suy nghĩ lại."

" Thất vương nói vậy là sao? Lời vua đã định làm sao có thể rút lại? Ngài làm vậy sẽ khiến bệ hạ khó xử " Ly Hoàng nhìn Hiên Viên Khải Minh mỉm cười ý vị

- Hay để Hi Y nương nương giúp đỡ

- Phải đó! Dù sao người cũng là đệ nhất mĩ nhân kinh thành

Lời nói mọi người đều hướng đến Hi Y, khiến gương mặt nàng ta ửng hồng vì xấu hổ. Nhẹ lướt mắt về phía nam9 nhưng lại chỉ có một gương mặt lạnh khiến nàng ta khó chịu

" A! Như các vị đã biết, ta thân thể không khỏe làm sao có thể biểu diễn. Hay để tỷ tỷ ta làm đi. Tỷ ấy cứ khách sáo mãi "

Lời nói lại nhắm vào Hi Vân, khiến đôi mắt nàng ta xẹt qua một tia sát khí

Cô ngồi trên cây nhìn thấy không khí căng thẳng liền mỉm cười nhạt

" Tiểu Bát Đản "

[?? ]

" Ngươi tạo kết giới để cho người khác đừng thấy ta "

[ Ký chủ định làm gì? ]

" Cứ làm đi "

Lời nói cô vừa dứt thì xung quanh cô có một tầng ánh sáng vàng nhạt rồi dần lan tỏa ra cả khung trời đêm. Cô lấy ra cổ cầm bạc mà hệ thống đã tặng. Dây đàn như một sợi chỉ sáng căng ra, màu bạc như một ánh trăng tuyệt đẹp. Lời nói cô như ngân bạc vang vọng trong không gian, bình thản lại nhẹ nhàng đi sâu vào lòng người

" Bệ hạ, nếu như người không tìm được ai. Vậy ta xin phép tấu một khúc nhạc... "

Tiếng nói cô vang vọng trong không trung khiến tất cả bàng hoàng nhìn xung quanh. Hiên Viên Khải Minh nhíu mài lại

Cô mỉm cười đưa ngón tay lên dây đàn tạo nên âm thanh nhẹ nhàng êm ái như chuông bạc. Tiếng nói mê hoặc, dịu dàng một lần nữa vang lên

" Xưa kia có một cầm sư sống ẩn dật nơi rừng núi sâu thẳm. Duyên phận cho y gặp được hoành đế khi hắn lâm nạn. Ban đầu không biết là ai, chỉ thấy người gặp nạn liền đưa về cứu giúp... Ngày qua tháng lại, nảy sinh tình ý. Lúc hắn noi ra thân phận khiến y sợ hãi liền bỏ đi. Nhưng hắn quyết ý một lòng khiến y xao động mà chấp nhận theo hắn. Cho dù khổ nhục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!