Đó là một người phụ nữ nhan sắc trắng bệch, dáng người đầy đặn, biểu tình có hơi dọa người, nhưng nếu xem kỹ sẽ phát hiện ra cái biểu tình kia thực ra là rối rắm.
"Cái này..." Lý Việt Bạch quay đầu hỏi Lương Tĩnh: "Có phải ——"
Hắn vừa mới nói mấy chữ, liền thấy Lương Tĩnh vẻ mặt hoảng sợ chỉ về phía sau lưng hắn.
Trong lòng Lý Việt Bạch lạnh lẽo, không kịp quay đầu lại nhìn, vội vàng trốn sang một bên.
Tượng thạch cao cử động! Vừa rồi nó vươn cánh tay nhợt nhạt hung hăng đập lên đầu Lý Việt Bạch, nếu hắn trốn không nhanh, có lẽ đã bị đánh trúng.
Tuy đây là ảo giác, nhưng không biết bị đánh trúng sẽ có hậu quả gì, an toàn là trên hết, tránh né vẫn hơn.
Tượng thạch cao mang theo cái bệ xoay người, đôi mắt xám trắng không có đồng tử dừng lại trên người Lý Việt Bạch cùng Lương Tĩnh, nó chậm rãi đi tới, bắt đầu đuổi bắt hai người.
Năm sáu bức tượng thạch cao khác cũng liên tiếp di chuyển, chúng có hình thái khác nhau, động tác đáng sợ giống cương thi đã chết nhiều năm, nhưng những bức tượng này lại cực kỳ tinh xảo hoa lệ, thoạt nhìn rất giống cảnh tượng trong bộ phim cổ <Đêm kỳ diệu ở bảo tàng>.
Lý Việt Bạch lập tức lôi Lương Tĩnh tránh trái tránh phải.
Cũng may sảnh triển lãm đủ lớn, có không gian cho bọn họ di chuyển, hơn nữa nhóm tượng đá nhìn thì khủng bố, hành động lại khá chậm chạp, hơn nữa cũng không có ý hợp tác với nhau, ngẫu nhiên còn đụng vào nhau.
Tóm lại, chỉ cần cẩn thận không dẫm phải rắn trên mặt đất thì sẽ không có nguy hiểm.
Trong lúc thở dốc, Lý Việt Bạch quan sát những bức tượng thạch cao quái dị đó.
Tượng thạch cao người phụ nữ lõa thể không ở một mình, nó có một bức tượng khác cùng bộ, đó là một người đàn ông lõa thể, luôn đi phía sau nó, càng thần kỳ hơn chính là có một cây cổ thụ bằng thạch cao vẫn luôn ở cùng bọn họ, không chịu buông tha, đây là có ý gì? Tượng tình lữ?
Còn có một bức tượng người phụ nữ mặc quần áo —— không phải quần áo làm từ vải, mà là quần áo được khắc trên thạch cao, cả người nó đều là một màu xám trắng, không nhìn ra màu sắc quần áo, lại có thể nhìn ra hoa văn hoa lệ, nó có mái tóc dài thẳng, có mái, trên đầu còn khắc đồ trang sức hoa lệ, hình như nó không có hứng thú gì với việc đuổi giết hai người, chỉ lười biếng ngồi trên mặt đất, xuất thần nhìn một cái rổ làm bằng thạch cao.
Lý Việt Bạch nhìn chăm chú đến nỗi quên cả trốn, thiếu chút nữa bị một cái tam xoa kích* đâm vào.
Tam xoa kích đương nhiên cũng thuộc một bức tượng thạch cao —— đó là một người đàn ông trần truồng, thân hình cao lớn cường tráng, có bốn tay và ba mắt trên trán, không mặc quần áo, quấn một tấm da hổ ở bên hông, trang sức trên đỉnh đầu là một mảnh nguyệt nha (trăng lưỡi liềm)... Tam xoa kích trong tay sắc bén vô cùng.
Tượng thạch cao cuối cùng có bề ngoài rất quen mắt, giống như vĩ nhân cổ đại thường thấy trong các trường học —— đó là một người đàn ông mặc Hán phục, đầu đội mũ quan, trong tay cầm trường kiếm, lại không lấy kiếm chém người, ngược lại chỉ đứng yên, từng nhát từng nhát một bổ xuống mặt đất.
"Tất cả những tượng thạch cao này đều là tác phẩm của Gia Tử Thần sao?" Lý Việt Bạch một bên trốn một bên hỏi.
"Hình như không phải." Lương Tĩnh thở hổn hển bị Lý Việt Bạch nắm tay tránh trái tránh phải: "Tôi không có ấn tượng..."
Rốt cuộc câu đố là gì? Trong ảo cảnh Gia Tử Thần chỉ bày ra mấy bức tượng thạch cao, còn cho chúng năng lực tự vận động, khiến chúng đuổi giết Lương Tĩnh, lại không đưa ra phương án giải quyết.
Nếu đây là một bài thi, thì đề bài cho rất không rõ ràng, cả chỗ trống làm bài cũng không có.
Lý Việt Bạch chấm bài nhiều năm, hiện tại cũng cảm thấy hoang mang.
Hơn nữa dưới chân khắp nơi đều là rắn độc, thật sự rất nguy hiểm, vừa lơ đãng liền dẫm phải khiến tinh thần hắn khẩn trương.
Bọn họ chạy qua chạy lại, rất nhanh liền khiến mấy con rắn độc tức giận, phun ra cái lưỡi màu đỏ sậm, phát ra âm thanh xì xì, bò về phía bọn họ.
Vô luận là Lý Việt Bạch hay Cố Tây Sa cũng chưa từng trải qua hóa huấn luyện bắt rắn chuyên nghiệp, tiếp xúc cùng rắn nhiều nhất là nhìn qua lồng thủy tinh trong vườn bách thú... Cũng đã từng nghe qua ngạn ngữ "Đánh rắn đánh giập đầu", nhưng kỳ thật thì... Hắn cũng không biết bảy tấc của con rắn nằm ở chỗ nào, vả lại gặp cảnh tượng như vậy, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
"Chờ một chút, tôi thanh lý đống rắn độc này đã." Lương Tĩnh ngừng lại, buông tay Lý Việt Bạch ra.
Cô mặc áo blouse trắng, trên tay đeo găng tay, đi tới chỗ rắn độc, tay ngọc nhanh chóng vươn ra, trong chớp mắt đã cầm một con rắn độc trong tay.
Không hổ là dân chuyên nghiệp.
Trước kia nghe Lương Thiên nói qua, Lương Tĩnh mỗi ngày làm thực nghiệm đều phải bắt rắn độc từ trong lồng thủy tinh ra, thường xuyên làm việc liền luyện được, so với người điều khiển rắn ngoài đường phố còn điêu luyện hơn.
Lý Việt Bạch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong chốc lát không cần lo bị rắn độc cắn chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!