"Tiểu Diệp, sư phụ cho rằng chúng ta nên ở cùng một chỗ."
"Ở cùng một chỗ?"
"Đừng nghĩ bậy! Chính là đơn thuần, cái loại gối đầu nằm chờ trời sáng đó." Lý Việt Bạch nghĩa chính từ nghiêm nói.
Mặc kệ nghĩ như thế nào, hiện tại cái thế giới này quá nguy hiểm, vampire có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, mà toàn thế giới chỉ có hai người họ có thể kề vai chiến đấu, dưới loại tình huống này, ở một mình rất có khả năng sau một giây đã bị vampire xử lý.
Giống như xã hội nguyên thuỷ, nhân loại lựa chọn sống bầy đàn.
"À." Diệp Thanh bình tĩnh gật đầu.
"Vậy coi như cậu... Đồng ý? Rất tốt, tôi rất thích nam chính dứt khoát như cậu." Lý Việt Bạch chưa từng có kinh nghiệm sống chung với người khác, thấy Diệp Thanh đáp ứng dứt khoát, chưa từng có cảm giác giãy giụa cầu sinh, trong chốc lát cảm thấy mình đây là đang tìm bạn dạo chơi ngoại thành.
Kéo Diệp Thanh vào phòng, lại cầm di động chiếu quanh phòng một lần, Lý Việt Bạch mới yên lòng.
Vừa yên tâm, cảm giác mệt mỏi lập tức ập đến, hắn không nhớ rõ đã bao lâu mình không ngủ đủ giấc.
"Thay phiên gác đêm?" Lý Việt Bạch hỏi.
"Ký chủ tôn kính, không cần khẩn trương quá mức, cũng không cần trang bức quá mức, hệ thống cho rằng căn bản không cần phải gác đêm." Hệ thống nhảy ra nhắc nhở.
"Hệ thống nói không cần gác đêm, tại sao? Quá bất cẩn đi?" Lý Việt Bạch nghi hoặc hỏi Diệp Thanh.
"Quả thật không cần." Diệp Thanh nhớ lại, sau đó gật gật đầu.
"Sao thằng nhóc cậu cũng bất cẩn như vậy?"
"Anh thử ngủ một chút rồi sẽ biết."
Không biết đồng bọn đồng minh duy nhất của mình tính cả hệ thống sao lại có loại tự tin mù quáng như thế, Lý Việt Bạch nửa tin nửa ngờ, hắn chịu không nổi, liền vẫy tay ngáp một cái: "Đây chính là cậu nói, tôi ngủ đây."
Quần áo cũng không thay ra, hắn nằm lên ghế sô pha, cả người liền rơi vào bóng tối, mất đi tri giác.
Diệp Thanh nhìn thụy nhan (dung nhan khi ngủ) an tĩnh của hắn, âm thầm đếm giây.
Ba phút sau, Diệp Thanh tiện tay cầm lấy hai cái tăm xỉa răng trên bàn, mỗi tay một cái ném từ những phương hướng khác nhau, tăm xỉa răng sắc bén bay trong không khí không phát ra âm thanh, nhắm thẳng vào yếu hầu Lý Việt Bạch.
Lý Việt Bạch vốn đang ngủ say, trong nháy mắt đột nhiên mở mắt, ánh mắt một mảnh thanh minh, ngay sau đó, cả người giống như cây cung nhảy lên khỏi sô pha, trường đao ra khỏi vỏ, ngân quang chợt lóe, không đợi thấy rõ, thân hình hắn đã di chuyển ra xa hai trượng, hai cây tăm xỉa răng kia sớm đã bị chém đứt, nhẹ nhàng rơi xuống.
Tạch một tiếng, trường đao trở vào bao.
"Ai?" Lý Việt Bạch làm xong một loạt các động tác, giống như vừa tỉnh mộng giơ tay lên xem: "Cái này..."
"Ừ." Diệp Thanh gật đầu: "Chính là như vậy."
"Tôi biết giá trị vũ lực của Cố Tây Sa cao đến kinh người, nhưng cũng không nghĩ là loại kinh người này!" Lý Việt Bạch không hề có một tí khái niệm nào về giá trị vũ lực vui mừng đến mức lệ rơi đầy mặt.
Nghĩ như vậy, giống như lại tin tưởng hơn một chút.
Cho dù cái thế giới vampire này nơi nơi đều là chốn hung hiểm, nhưng vũ lực của bản thân mình cũng không phải dạng vừa, càng đừng nói đến có một tên đồ đệ mặt than phú nhị đại giống như bàn tay vàng cấp lực cho, muốn tiền có tiền, muốn nhà xưởng có nhà xưởng, muốn vũ khí có vũ khí, muốn máy tính có máy tính, muốn chỉ số thông minh có chỉ số thông minh, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thân hình có thân hình, muốn khí chất có khí chất...
"Tiểu Diệp, tên thật của cậu là gì?" Lý Việt Bạch nằm trên ghế sô pha, gối đầu lên cánh tay nhắm mắt nói chuyện phiếm.
"Không nhớ rõ." Diệp Thanh gợn sóng bất kinh (bình thản).
Chuyện quan trọng như vậy cũng không nhớ rõ. Mà đứa nhỏ này một chút cũng không hoảng loạn, chắc chắn chính là người làm nên chuyện lớn.
"Về thế giới của cậu cũng không nhớ rõ sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!