Chương 136: Kết Thúc Xuyên (2)

"Ta không nhớ rõ..." Lý Việt Bạch nói.

Hắn cố gắng nhớ lại lúc mình 18 tuổi đã gặp qua người nào đặc biệt không, lại chỉ có thể nhớ lại được cuộc sống hàng ngày học tập, căn bản không có bóng dáng của Diệp Thanh, nếu cố sức nhớ, liền cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt từ đầu truyền đến, đau đến nỗi muốn vỡ ra.

"Ký chủ, quả thật ngài không cần nhớ rõ." Hệ thống nói: "Bởi vì, lúc Diệp Thanh rời đi, thế giới đã xóa đoạn ký ức này của ngài."

"..."

"Đương nhiên." Hệ thống bổ sung: "Trong tình huống đặc biệt, ngài vẫn có thể nhớ lại vài ký ức rời rạc, nhưng cho dù có nhớ, ngài cũng sẽ chỉ cảm thấy đó là những cảnh trong mơ xa lạ, mà không biết đó là những điều ngài đã trải qua."

"Cảnh trong mơ..." Lý Việt Bạch nhớ lại cảnh trong mơ khiến mình rối rắm nhiều năm kia.

Trong vòng xuyên thứ hai, khi mình sức cùng lực kiệt sau cuộc chiến với vampire trong căn phòng trọ, đã từng mơ thấy

--- bầu trời tối sầm, mây đen buông xuống, đường chân trời ở một nơi rất xa, xa xa là rừng cây um tùm, cơn gió lạnh lẽo thổi qua, cách đó không xa, một thiếu niên hơn mười tuổi đang nhìn mình, diện mạo cực kỳ thanh tú đáng yêu, cậu vươn tay với mình, nói: Anh ơi, lại đây.

Có lẽ cảnh trong mơ này, chính là khúc đoạn mình lần đầu gặp Diệp Thanh.

Tiếp theo, lời giải thích của hệ thống xác định phỏng đoán của hắn.

"Vào lúc Diệp Thanh còn rất nhỏ, vừa bị Chủ thần trục xuất không lâu." Hệ thống nói: "Y xuyên thành một thiếu niên mười ba tuổi."

"Đúng." Lý Việt Bạch thấp giọng nói, nhìn từ bề ngoài cùng thân hình của thiếu niên trong mộng, quả thật đúng là bộ dáng xấp xỉ 13 tuổi.

"Nguyên chủ vì bệnh mà qua đời, Diệp Thanh mới có thể xuyên tới thân thể này, mẹ của nguyên chủ đã bỏ nhà ra đi từ lâu, cha... cha nguyên chủ nhìn bề ngoài là một người thành đạt, có năng lực kinh tế cùng địa vị nhất định, nhưng thực chất là một kẻ cuồng ngược đãi, thường xuyên tra tấn tinh thần và ** con mình." Hệ thống nói: "Diệp Thanh thực sự không biết theo ai trong cái gia đình này."

"Y hoàn toàn có thể --" Lý Việt Bạch thốt lên.

Diệp Thanh là một nhân cách khác của Chủ thần, có được tinh thần lực cường đại, mỗi lần xuyên qua đều có một ít tool hack đặc biệt, hủy diệt kẻ ngược đãi mình chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

"Thật đáng tiếc, lúc đó Diệp Thanh vừa bị Chủ thần trục xuất, một mình lẻ loi đi vào thế giới này, bị Chủ thần xóa bỏ trí nhớ lúc trước

--- dưới tình huống như vậy, tâm trí của y không bằng một đứa trẻ nhân loại một tuổi, căn bản không biết mình có sức mạnh cường đại, càng không thể sử dụng." Hệ thống thở dài: "Trên thực tế, y cái gì cũng không hiểu, y bị cha mình nhốt trong nhà, không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, hoàn toàn không biết tí gì về cách các gia đình bình thường ở cạnh nhau."

"Không phải Chủ thần nói y trời sinh tính bản ác sao?" Đáy lòng Lý Việt Bạch đột nhiên xuất hiện nỗi phẫn uất vô danh: "Có lẽ là do Chủ thần cuồng vọng tự cho mình là đúng, làm ra phán đoán, có lẽ bản chất của Diệp Thanh không có vấn đề gì, có lẽ là trùng hợp gặp phải hoàn cảnh khốc liệt trong lần xuyên này mới khiến y trở nên độc ác... Chủ thần phải chịu trách nhiệm một phần!"

Hệ thống đã quen với sự phản cảm Lý Việt Bạch dành cho Chủ thần, nhưng vẫn không thoải mái ngừng một chút.

"Ký chủ, tôi không đồng ý với sự chỉ trích của ngài đối với Chủ thần." Hệ thống dù sao cũng sùng kính và trung thành đối với Chủ thần, lập tức biện giải: "Một người cuối cùng biến thành bộ dáng gì đi chăng nữa... Có nguyên nhân bẩm sinh cùng nguyên nhân ảnh hưởng sau này, tôi tin tưởng sức phán đoán của Chủ thần, bẩm sinh Diệp Thanh đã có mầm mống tội ác."

Lý Việt Bạch không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này, bởi vì bản thân hắn không thể đưa ra kết luận chính xác. Sự thật của thế giới là, nhân tính có rất nhiều mặt, có người lớn lên trong gia đình đầy đủ, được mọi người yêu chiều, trải qua nền giáo dục tốt nhất, lại làm nhiều việc ác, cũng có người từ nhỏ đã trải qua vô số thống khổ cùng dày vò nhưng vẫn duy trì được sự thiện lương chính trực của mình, cả hai nguyên nhân bẩm sinh cùng rèn luyện đều có tác dụng, hơn nữa mỗi người mỗi khác, không thể vơ đũa cả nắm.

"Mặc dù ngây thơ không hiểu chuyện, nhưng cũng biết đau đớn là gì, vào một ngày mưa tối, y lặng lẽ rời nhà." Hệ thống nói: "Nhưng thế giới này, đối với y mà nói rất xa lạ, y không biết nên đi đâu, mê mang đứng ở ven đường, nhìn những kẻ xa lạ vội vã bước đi trong màn mưa." Hệ thống nói: "Sau đó y gặp ngài."

Lúc đó Lý Việt Bạch vừa bước vào cuộc sống đại học, để có thể kiếm được học phí cùng phí sinh hoạt, hắn làm người mẫu ảnh ở bên ngoài, để tiện làm thêm, hắn không ở trong ký túc xá của trường học, mà thuê một căn nhà nhỏ ở bên ngoài.

Hôm mưa tối, Lý Việt Bạch ra khỏi ga đường sắt, mở ô, dọc theo đường nhỏ về nhà, hắn thấy một thiếu niên bị mưa xối ướt đẫm ở ven đường.

Bộ dạng thiếu niên cực kỳ đáng yêu, quần áo trên người tinh xảo phong cách, biểu tình trên mặt lại âm u mê mang, cậu đứng yên không hề nhúc nhích, mặc mưa xối xả trên người mình.

Lý Việt Bạch chưa bao giờ mặc kệ những chuyện như thế này, hắn lo lắng thiếu niên sẽ bị kẻ xấu bắt cóc, cũng lo thiếu niên sẽ bị cảm sinh bệnh, vì thế tự nhiên tới đó hỏi thăm, nhưng thiếu niên không mở miệng, không chịu nói tên của mình, càng không chịu nói địa chỉ nhà cùng số điện thoại của cha mẹ.

Lý Việt Bạch không có biện pháp, đành phải đưa thiếu niên kia về nhà mình.

Sau vài ngày ăn xong lại ngủ, thiếu niên rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ gọi anh ơi, không chịu nói một chút tin tức nào.

"Em thực sự không muốn về nhà sao?" Lý Việt Bạch đùa cậu: "Là bởi thích anh quá à?"

"Vâng." Thiếu niên nhẹ giọng trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!