Chương 10: Nhạc Sư Kinh Đô (9)

Mấy ngày trước hắn giả vờ trước mặt một đống cung nữ thái giám, sai người đem phong thư này giao cho hoàng hậu, nghe nói hoàng hậu vừa xem vừa khóc.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Đan phi quyết tâm vu cho bọn họ thông dâm.

Nhưng mà, kể cả Đan phi, Đan Lan hay những người khác, đều chưa xem qua nội dung bên trong.

Phong thư này được đặt trong tráp châu báu của hoàng hậu, khóa rất kĩ càng, vừa rồi lục soát, là hoàng đế ra lệnh phá tráp mới có thể lấy được phong thư kia.

"Xin bệ hạ hãy đọc kĩ lá thư này." Lý Việt Bạch nói.

Lúc mở thư ra, hoàng đế lộ ra vẻ mặt trút được gánh nặng.

Chữ viết kia, không phải của ai khác, là của thái tử điện hạ.

Đây là thư thái tử điện hạ viết cho hoàng hậu.

Mỗi khi họp phu huynh thầy Bạch sẽ chỉ đạo học sinh viết thư cho gia đình, đối với việc này giống như cưỡi xe nhẹ đi đường quen. (nhẹ nhàng, quen thuộc)

Nội dung thư tuy không hoa mỹ trau chuốt, nhưng lại chân thành tha thiết, khiến người muốn rơi lệ.

Hoàng đế xem xong liền đưa cho Đan Lan cùng Đan phi, biểu tình hai người cực kì đặc sắc.

"Cái này... cái này... rốt cuộc là như thế nào..." Nội tâm Đan Lan đã sớm chửi ầm lên, ngoài mặt lắp bắp.

"Thái tử điện hạ thường xuyên nhớ tới hoàng hậu nương nương, vì thế tự tay viết một bức thư, lệnh cho ta chuyển hộ." Lý Việt Bạch nghiêm mặt nói: "Khi chuyển hộ, tại hạ cứ nghĩ tránh tai mắt của người khác thì chỉ cần quang minh lỗi lạc mà chuyển là được, không ngờ... Là tại hạ bất cẩn."

Ai sẽ đoán được? Ai sẽ đoán được hai mẹ con trời đánh này ở cùng một chỗ còn muốn viết thư cho nhau, lại còn nhờ Vân nhạc sư chuyển hộ? Không thể tưởng tượng nổi! Âm mưu, đây nhất định là âm mưu của bọn họ! Đan phi trong lòng bực bội, lại bởi vì đang giả bệnh, không thể không duy trì biểu tình ưu thương yếu ớt, nàng nhẹ nhàng a một tiếng, hỏi: "Thật kỳ lạ, thần thiếp nghe được, thái tử điện hạ ở Nguyên Hanh cung, mỗi ngày đều gặp hoàng hậu nương, sao còn muốn viết thư nhờ Vân nhạc sư chuyển hộ?"

"Chuyện này, vốn không nên để người ngoài giải thích, nhưng người ngoài cuộc thường tỉnh táo hơn, tại hạ mạn phép giải thích." Lý Việt Bạch nói: "Thái tử điện hạ năm nay mười bảy tuổi, đúng độ tuổi ngang bướng, tình cảm giữa hai mẹ con tuy rằng thân thiết, nhưng lại không muốn chính mình đưa tin, đành phải nhờ người khác."

Thiếu niên trung nhị (ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tư tưởng coi mình là trung tâm) thiếu niên phản nghịch gì gì đó, từ xưa đến nay vẫn như vậy, chưa từng nghe chuyện thiếu niên mười bảy tuổi trước mặt bố mẹ ăn nói ngọt ngào, nếu muốn biểu đạt tình cảm, cũng phải thông qua phương thức biệt nữu, giải thích này hoàn toàn hợp lí.

Đan phi hận đến trong lòng mắng chửi vô số lần, nhưng lại không có cách nào phản bác.

Nhưng mà, không sao cả! Những vật chứng này không dùng được cũng không sao! Chỉ cần kia vẫn còn, liền có thể buộc tội hoàng hậu!

"Chuyện kia, Vân nhạc sư định giải thích thế nào đây?" Đan Lan cả giận nói.

"Chuyện này tại hạ cũng không rõ, đang muốn hỏi người bên cạnh hoàng hậu nương nương." Lý Việt Bạch cách tấm bình phong nhìn ra cửa chính điện: "Vừa nãy cung nữ Như ý bên người hoàng hậu đã đi lấy tờ hồng chỉ kia, hẳn là về đến rồi đi?"

"Hoàng hậu nương nương, đến rồi!" Như Ý nghe thấy giọng nói Lý Việt Bạch, chạy từ cửa chính điện vào, cẩn thận cầm theo tờ hồng chỉ kia.

Đan Lan cùng Đan phi vừa thấy hồng chỉ kia, kinh ngạc biến sắc!

"Sao có thể! Tờ giấy này làm sao có thể---!" Đan Lan kinh ngạc hô ra tiếng, liền bị Đan phi bịt miệng lại.

"Nương nương sao lại ngăn Đan Lan phu nhân nói chuyện thế kia." Lý Việt Bạch tiếc nuối thở dài: "Chẳng lẽ nương nương lo lắng Đan Lan phu nhân sẽ nói ra thứ không nên nói ư?"

Đan phi sắc mặt lãnh tĩnh, nhưng cũng không che giấu được vẻ nghi hoặc.

"Tờ hồng chỉ này, người có thể xem qua không?" Lý Việt Bạch đưa ra thỉnh cầu.

Hoàng đế tiếp nhận tờ hồng chỉ từ tay Như Ý, lật xem một phen

--- tờ hồng chỉ này mỏng manh trong suốt, được viết bằng mực trắng, cực kỳ đặc biệt.

Vài vị đại học sĩ tiến lên xác nhận, sôi nổi đánh giá: "Đây đúng là bản chúng thần vừa dịch, một chữ cũng không khác."

Xem một lúc lâu, An công công cẩn thận đưa hồng chỉ cho Lý Việt Bạch, dặn dò: "Vân nhạc sư, trăm triệu lần không được hủy vật chứng, bệ hạ cùng mọi người đã xem qua, ngươi không cần ra vẻ nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!