Chương 7: (Vô Đề)

Cô đã ghi nhớ câu nói này từ năm năm tuổi: "Làm sao cho vừa miệng tất cả mọi người!"

Trứng xào cà chua đã mang vị đậm đà như món kho, vậy thì món đậu hũ sốt thịt băm đi kèm chỉ cần thanh đạm và tươi ngon là đủ.

Trần Nhiễm vô cùng hài lòng với bữa cơm này do mình chế biến.

Ban đầu, cô khá là không hài lòng về nhiệm vụ mà hệ thống giao.

Từ nhỏ đến lớn, cô đã gặp rất nhiều bếp trưởng tài danh, trong nhà từ chú đến bác đều là những người như vậy. Chỉ là, ngoại trừ vị tổ tiên thần bếp trong truyền thuyết, mọi người đều chỉ tập trung nghiên cứu một vài món ăn nhất định.

Nhưng bây giờ, có lẽ cô đã hiểu được dụng ý của hệ thống.

Đặt bát đậu hũ sốt thịt băm cuối cùng vào tủ hấp, Trần Nhiễm vỗ vỗ tay, hài lòng nhìn nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra.

Chờ đến khi bữa cơm hôm nay kết thúc, cô có thể nhận được công thức món Đầu Sư Tử rồi sao?

Hơn nữa, cũng rất trùng hợp, thực đơn bữa tối tuần sau lại chính là món Đầu Sư Tử.

Thậm chí Trần Nhiễm còn hơi nóng lòng chờ đợi, đến khi đồ ăn làm xong, cô chủ động giúp đỡ mọi người mang thức ăn ra.

Đậu hũ sốt thịt băm hôm nay đã được phân chia theo số người, mỗi bạn nhỏ và thầy cô đều có phần riêng, mấy người cùng nhau bưng hai mâm mới xong.

"Được rồi, mọi người xếp hàng ngay ngắn. Lát nữa các thầy cô sẽ phát đậu hũ sốt thịt băm cho các em."

Hiệu trưởng dẫn mẹ của Tiền Thụy vào, nghiêm túc nói với bà ấy: "Cô có thể nhìn Tiền Thụy ăn, nhưng cô không được ăn đâu nhé."

Mẹ của Tiền Thụy trông rất thon thả, khoác lên mình bộ trang phục của giới kinh doanh có thâm niên hơn mười năm công tác, vừa bước vào vừa tranh thủ trả lời tin nhắn trên WeChat.

Khi nói chuyện với hiệu trưởng, bà ấy tỏ vẻ không mấy đồng tình.

Cả nhà bà ấy trở về từ Thâm Thành, có nhà hàng quán ăn nào mà chưa từng đặt chân đến đâu, sao lại thèm thuồng chút cơm ở nhà trẻ này chứ?

"Không đâu, tôi chỉ nghe nói dạo này Thụy Thụy đột nhiên ăn uống tốt hơn nên hơi bất ngờ, muốn xem thức ăn ở nhà trẻ có gì thay đổi, để về nhà còn học hỏi."

Hiệu trưởng dẫn bà ấy đến chỗ ngồi của Tiền Thụy, lia ánh mắt sắc bén tới, cô Vương vốn đang trốn ở rất xa cũng ngoan ngoãn ngồi lại gần, sẵn sàng giải đáp thắc mắc cho mẹ Tiền Thụy.

"Ôi chao, không cần khách sáo vậy đâu, tôi chỉ tiện đường…"

Nắp đậy thức ăn vừa được mở ra, một mùi hương nồng nàn lan tỏa.

Mẹ Tiền Thụy chợt dừng lời: "…Về nhà tôi cũng làm món trứng chiên cà chua vậy."

Mùi cà chua đậm đà bay ra, nhưng thứ xộc vào mũi lại không phải mùi chua đặc trưng của cà chua, mà là một mùi tương thoang thoảng vị thịt kho tàu.

Chỉ cần ngửi mùi thôi cũng có thể tưởng tượng được, nước sốt cà chua này chắc chắn sẽ sánh đặc, bao phủ lấy từng miếng trứng. Chỉ cần một miếng thôi, hương vị đậm đà sẽ quấn quýt nơi đầu lưỡi……

Nếu trộn nó với cơm thì tuyệt vời biết bao!

Là người thích vị đậm đà, mẹ của Tiền Thụy, bà Phùng Manh không thể cưỡng lại mùi hương mê hoặc này được.

Bà ấy không còn thỏa mãn với việc ngồi trên ghế nữa, mà đứng dậy, nhìn về phía đồ ăn.

Hiệu trưởng Tiêu lại liếc mắt một lần nữa, cô Vương lập tức đứng lên: "Mẹ Tiền Thụy, chúng tôi chỉ chuẩn bị đồ ăn cho các bé và nhân viên thôi ạ!"

Mẹ Tiền Thụy tiếc nuối ngồi xuống, nhìn Tiền Thụy bưng đồ ăn chậm rãi trở về chỗ ngồi.

Nếu là ngày thường, ánh mắt yêu thương của bà ấy chắc chắn sẽ một mực dõi theo cậu con trai vốn biếng ăn của mình, nhưng hôm nay, bà ấy hoàn toàn không thể rời mắt khỏi món ăn được.

Trứng này… là trứng chiên sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!