Chương 38: (Vô Đề)

Mọi người phát huy mối quan hệ cá nhân, Vương Trường Hải mượn hai chiếc xe ba bánh từ trung tâm giới thiệu việc làm, một chiếc dùng để bán bánh rán, quẩy, một chiếc bán đồ uống sắp hết hạn sử dụng mua sỉ từ siêu thị.

Trần Nhiễm còn giúp đỡ pha bột làm bánh rán, quẩy, nhìn theo mấy cảnh sát hăng hái, khí thế bừng bừng ra cửa.

Vừa ra đến cửa, cô ân cần hỏi: "Có cần mang cho mọi người mấy cái bánh cuốn không?"

"Mang cái gì mà mang, đều đi bán bánh rán, quẩy rồi, còn cầm bánh cuốn ăn, chẳng phải sẽ bị lộ ngay sao? Đều tự làm mà ăn!"

Trần Nhiễm mơ hồ có chút dự cảm không tốt trong lòng.

Nhưng mà, dù sao cô cũng chỉ là đầu bếp tạm thời, những việc này tạm thời không cần cô phải suy nghĩ.

Buổi trưa chỉ có một cảnh sát trực ban và sở trưởng, cô hấp chút cơm, xào hai món rau, cắt một đĩa giò heo và đậu phụ kho.

Sở trưởng đến vừa lúc thấy Trần Nhiễm dọn xong đồ ăn, hai món mặn, một món canh.

"Được, chỉ có ba người chúng ta ăn, như vậy không lãng phí. Tiểu đồng chí này có trù nghệ được đấy."

Trần Nhiễm nào dám không biết xấu hổ mà ăn cơm một bàn cùng sở trưởng, tuy rằng cô không thể tính là người sợ xã hội, nhưng cũng không phải là người hướng ngoại. Người đông một chút thì còn đỡ, bây giờ cũng chỉ có cô và một cảnh sát, ngồi đối diện trưởng đồn công an ăn cơm, cô thật sự không chịu nổi.

Đương nhiên, nói với lãnh đạo là mình ăn trước rồi cũng không ổn, Trần Nhiễm thoái thác một chút.

"Sở trưởng, hôm qua cháu mới chuyển đến, ký túc xá bên kia còn phải dọn dẹp một chút, đợi chút nữa ăn cơm xong cháu sẽ thu dọn."

Sở trưởng Cao là người lão làng, đoán ra cô gái nhỏ có thể có chút lo lắng, ông ấy cười nói: "Sao có thể để bụng đói mà thu dọn? Cháu lấy một ít đồ ăn rồi về ký túc xá ăn đi."

Trần Nhiễm có chút ngượng ngùng, nhưng bây giờ lại nói không cần thu dọn, vậy thì càng không xuống đài được.

Cô vội vàng lấy hộp cơm đựng một ít đồ ăn, còn gắp thêm cho sở trưởng một quả trứng kho.

Sở trưởng Cao gắp trứng kho, chỉ chỉ cô: "Hối lộ lãnh đạo!"

Một cảnh sát trực ban khác là Tiểu Lý đi vào thì cười nói.

"Đại ca Cao, đừng trêu chọc cô gái nhỏ nữa!"

Cũng chỉ có đồn công an Kiều Đầu Lộ lớn như vậy mà bầu không khí ngày thường vẫn rất nhẹ nhàng. Hai người nhìn Trần Nhiễm cầm hộp cơm cúi đầu đi nhanh như chạy trốn thì không nhịn được mà cười ra tiếng.

Sở trưởng Cao cắn một miếng trứng kho: "Nói thật, tay nghề của cô gái nhỏ này thật tốt! Vương Trường Hải đi đâu mà tìm được vậy?"

Ông ấy ăn một miếng trứng kho, lại gắp một miếng nấm hương cải thìa, tiếp tục khen ngợi: "Ngon lắm, cậu nếm thử cái này đi!"

Hai người ăn rất vui vẻ, tuy rằng hôm nay không có thực đơn cấp S, nhưng bản thân Trần Nhiễm đã có kỹ năng gia vị cấp A, làm ra những món ăn khác cũng không tồi.

Đang ăn, sở trưởng Cao đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng gõ cửa rất yếu ớt.

"Có... Có ai không..."

Nhiều năm làm cảnh sát khiến ông ấy lập tức bật dậy, tiến lên một bước.

Ngoài cửa kính lớn của đồn công an có một cô gái nhỏ tóc rối bù đang ngồi.

Tay cô gái nhỏ còn đỡ đầu, có vẻ hơi choáng váng.

"Sao vậy?"

Một cảnh sát khác là Tiểu Lý cũng chạy ra, hai người cùng nhau đỡ cô gái nhỏ trên mặt đất dậy.

"Nhìn không lớn lắm, giống sinh viên nhỉ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!