Trường mẫu giáo ẩn giấu đầu bếp cao siêu, đây đúng là tư liệu tốt. Cho dù bây giờ anh ta là người mới, cũng nên thành công rồi nhỉ?
"Chụp màn hình lại những bình luận lúc trước một chút đi, đến lúc đó cắt nối biên tập vào."
Hai người mang thiết bị xuống lầu thì thấy cô Vương đã đợi ở dưới.
Hôm nay cô ấy không mang theo tài xế, mà tự mình lái xe, đưa tay đón hai người lên xe.
"Đi thôi, bên trường mẫu giáo nói đúng 12 giờ ăn cơm."
Chử Nam lên xe, trông thấy trên ghế phụ có một cô gái có phong thái trí thức, nhưng làn da đã rám nắng thành màu mật ong.
"Xin chào, xin chào, tôi làm về truyền thông tự sản xuất, tên là Chử Nam, hôm nay cùng đi sao?"
Khâu Nhàn nhiệt tình đáp lại bằng một nụ cười, hai người thêm WeChat của nhau: "Tôi đang thực tập ở tòa soạn tạp chí "Bàn về ăn uống", trước đây đã xem qua video của anh rồi!"
Chử Nam đã lâu không chú ý đến báo giấy, anh ta không biết "Danh sách đầu bếp nổi tiếng" thật ra trực thuộc tòa soạn tạp chí "Bàn về ăn uống".
Anh ta chỉ khách sáo hai tiếng: "Lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp! Một lát nữa quay phim, có thể sẽ không rảnh nói chuyện phiếm, cô đừng để ý nha!"
Hai người hàn huyên khách sáo, cô Vương không hề tham gia chút nào.
Cô ấy là người đã từng ăn món Đầu Sư Tử rồi đó!
Chỉ cần trong số họ có một người từng được nếm thử món Đầu Sư Tử ấy thì lúc này chắc chắn sẽ không có tâm trạng mà trò chuyện xã giao.
Cảm giác thơm ngon lưu luyến mãi trong miệng ngày hôm đó khiến mấy ngày nay cô Vương vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Thậm chí cô ấy còn gầy đi nửa cân.
Dọc đường, xe của cô Vương lái rất ổn định, nhưng rất nhanh. Khi xe dừng lại vững vàng ở cửa nhà trẻ, còn sớm hơn năm phút so với dự định.
Hiệu trưởng Tiêu đích thân ra đón bọn họ.
"Cô Vương, vị này là...? Trẻ như vậy mà đã làm phóng viên rồi sao? Cô gái này giỏi giang quá!"
Lúc bà đưa tay về phía Chử Nam, trong lòng có hơi nghi hoặc, quay mặt nhìn về phía cô Vương: "Hai vị này ai là blogger thế?"
Chử Nam vội vàng đưa hai tay ra bắt lấy tay hiệu trưởng Tiêu: "Là tôi, là tôi, người bên cạnh là nhiếp ảnh của tôi."
"Hóa ra là nhiếp ảnh gia à." Hiệu trưởng Tiêu dẫn mấy người vào trong, băn khoăn nói: Tôi quên bảo với Nhiễm Nhiễm là còn có cả nhiếp ảnh gia, không biết đồ ăn có đủ không nữa... Nhưng nhiếp ảnh gia này trông thực sự toát lên khí chất của một người làm nghệ thuật."
Loại tình huống này, nhiếp ảnh gia đã gặp không ít.
Hơn nữa, anh ta đi quay chụp theo Chử Nam đã lâu, tự nhận mình đã không còn hứng thú quá lớn đối với đồ ăn ngon nữa rồi.
Nếu thật sự có hứng thú thì sao anh ta có thể gầy đến mức chỉ còn một bộ xương chứ?
"Không sao, bà yên tâm, tôi vô cùng chuyên nghiệp! Lát nữa chỉ quay chụp thôi, xong xuôi tôi sẽ tự mình ra ngoài gặm bánh bao, phần của tôi cho Chử Nam ăn hết!"
Nhiếp ảnh gia tự tin đảm bảo, đi theo đoàn người đến một phòng học trống.
Giữa phòng học, đồ ăn đã dọn xong. Trên bàn có bốn món ăn nhỏ thoạt nhìn tươi mát ngon miệng, chính giữa là một nồi lẩu có nắp đậy.
"Mọi người dùng bữa từ từ."
Đưa mấy người ngồi xuống, hiệu trưởng Tiêu rời đi ngay. Cơ hội bà đã cố gắng tạo ra, tiếp theo phải xem tài nấu nướng của Nhiễm Nhiễm rồi.
Bà tuyệt đối tin tưởng vào tài nấu nướng của Nhiễm Nhiễm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!