Có ai không biết khoác lác chứ, nhưng có thể chém gió, biến từ hình vẽ thành hiện thực mới gọi là trâu bò.
Khương Bồng Cơ tuyên bố hùng hồn.
Năm nay xử Hoàng Tung, bảy năm bình định bốn nước, đương nhiên phải trả giá sự cố gắng tương ứng.
Trước mắt, chuyện quan trọng nhất vẫn là phải xuất binh chặn giết chủ lực Hoàng Tung, ép cho đối phương không thể tiến binh tới hẻm núi Tam Sơn, bảo vệ quận Hứa, trận đánh sau đó sẽ dễ dàng hơn.
Không chỉ trong lòng mấy người Khương Bồng Cơ ý thức được điều này mà bên Hoàng Tung cũng hiểu rõ.
Nhưng Khương Bồng Cơ nhất định là khắc tinh của Hoàng Tung.
Không chờ anh ta kịp định thần lại trong niềm vui sướng khi công phá được phòng tuyến quận Hứa, chiếm được huyện Trủng Hà thì mấy tin tức từ hậu phương truyền tới lại như sấm sét giữa trời quang khiến anh ta phải kinh ngạc, gần như mọi lý trí đều bị đập tan tành.
[Nguyên Tín suýt nữa đã giết quân sư Nhiếp Tuân ngay trước trận].
[Nguyên Tín dễ dàng tin lời đề nghị của Hoa Uyên, áp dụng kế sách "vườn không nhà trống", khiến kho trữ lương của Kham Châu bị Hoa Uyên "mượn gió bẻ măng".]
[Nguyên Tín say rượu ngang ngược, muốn giết một viên phó tướng làm trái quân lệnh.
Phó tướng to gan, lập mưu cùng một phó tướng khác giết Nguyên Tín.]
[Lương thảo ở Kham Châu cực kỳ thiếu thốn, quân sư Nhiếp Tuân thân mang thương tích chỉnh đốn binh mã Kham Châu, ngăn chặn quân địch ở Thương Châu.]
Bốn tin tức liên tiếp oanh tạc lý trí của Hoàng Tung đến mức không còn sót gì.
Đây vẫn không phải điểm mấu chốt, mà mấu chốt là bốn tin tức này không xảy ra cùng một lúc!
Có nghĩa là gì?
Có nghĩa là có kẻ đang cố gắng chặn lại con đường truyền tin về hậu phương, lừa trên gạt dưới dẫn tới Hoàng Tung không thể nắm bắt được tình hình chiến đấu ngay lập tức!
Hoàng Tung cố gắng đè xuống lửa giận đang trào dâng.
May mà Nguyên Tín đã chết, nếu không thì Hoàng Tung chỉ hận không thể lập tức rút kiếm chém chết ông ta.
Sắc mặt âm trầm, anh ta nhìn lính truyền tin, khàn giọng ồm ồm hỏi: "Những tin tức này là ai sai ngươi truyền đến?"
Lính truyền tin bẩm báo: "Nhiếp quân sư lệnh cho tiểu nhân nhất định phải đem được tin tức về cho chủ công trong thời gian ngắn nhất."
Hoàng Tung lại hỏi: "Chuyện Nhiếp quân sư bị thương xảy ra khi nào?"
"Khoảng nửa tháng trước ạ."
"Tướng quân Nguyên Tín chết khi nào? Lương thảo Kham Châu bị lừa từ khi nào?"
Lính truyền tin vã mồ hôi như mưa, đáp lời: "Chuyện lương thảo bị lừa xảy ra sau khi Nhiếp quân sư bị thương, một tuần sau, tướng quân Nguyên Tín bị người ta ám sát."
Hoàng Tung nổi cơn điên, gân xanh rần rật trên trán, ánh mắt rét lạnh, tàn khốc đến mức đáng sợ.
"Từ tiền tuyến Kham Châu truyền tin tới đây, ra roi thúc ngựa cũng chỉ mất một tuần, vì sao những tin tức này lại bị kéo dài thêm bốn, năm mươi ngày?"
Hoàng Tung không nén nổi lửa giận, lính truyền tin chỉ có thể chịu đựng cơn thịnh nộ trực tiếp của anh ta, bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, không dám lại gần.
Lính truyền tin trả lời: "Là...! Là vì… vì tướng quân Nguyên Tín hạ lệnh..."
Gã còn chưa dứt lời, Hoàng Tung đã hiểu ra, suy đoán tệ hại nhất trong bụng đã được chứng thực.
Anh ta như một quả khí cầu bị chọc thủng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!