"Lại có tin tức không tốt từ tiền tuyến à?"
Ngày hôm sau, Hàn Úc vốn luôn nhạy bén nên lập tức nhận ra chủ công nhà mình đang cực kỳ tức giận, toàn thân đều âm trầm đáng sợ.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mỗi một đáp án, đó là tiền tuyến lại có tin xấu.
"Không phải đâu, nếu tiền tuyến có tin gì không tốt thì chủ công đã triệu tập chúng ta từ đêm hôm qua rồi." Dương Tư đi đến bên cạnh anh ta, nhỏ giọng nói thầm: "Chủ công đã qua độ tuổi nhược quán rồi, nói cách khác, ngài ấy đã là người trưởng thành rồi.
Người trưởng thành ấy mà, lúc nào cũng sẽ có vài ngày không được thoải mái lắm."
Dương Tư cười vỗ vỗ bả vai của Hàn Úc với vẻ thần bí, Hàn Văn Bân gia nhập muộn hơn mọi người, nên vẫn chưa nhìn ra điều gì.
Hàn Úc đang muốn sửa lời Dương Tư, "nhược quán" là nói đàn ông mới đúng, phụ nữ hẳn phải dùng từ "đào lý", thì bỗng dưng lại hiểu ra.
"Ý của huynh là..." Sắc mặt Hàn Úc trở nên u ám, anh ta hét lên: "Dương Tĩnh Dung, gan huynh to quá nhỉ, dám bịa đặt cho chủ công!"
"Đây có phải là chuyện không thể nói ra được đâu? Thánh nhân cũng nói đây là chuyện bình thường còn gì." Dương Tư khoanh hai tay trước ngực, nói: "Chuyện đến thánh nhân còn không thể ngoại lệ, vì sao lại không nói ra được chứ? Không có chuyện này thì kéo dài huyết mạch kiểu gì? Huynh không nói ra thì ai biết là ta nói chứ?"
Hàn Úc thực sự bực bội vì lời nói của Dương Tư.
Anh ta nói: "Nói gì thì chủ công cũng là phụ nữ, huynh nói ra miệng những lời như vậy, chẳng lẽ không phải vì huynh thiếu tôn trọng danh dự của chủ công hay sao?"
Dương Tư đơ ra một lúc, rồi ngại ngùng nói: "Chẳng phải ta đã quên mất chuyện này sao...! Chỉ trách chủ công quá anh dũng oai phong, khiến ta quên mất chủ công là nữ."
Hàn Úc: "..."
Anh ta chỉ hận không thể bóp chết tên này!
Hàn Úc bất lực nói: "Chuyện này liên quan đến danh dự của chủ công, há có thể ăn bừa nói bãi như thế được?"
Chủ công là nữ đã không dễ làm rồi, thái độ của Dương Tư lại thô lỗ như thế, nếu như bị người khác thêm mắm dặm muối mà đồn ra ngoài thì sẽ rất bất lợi cho chủ công.
Dương Tư không nói lại được Hàn Úc, chỉ có thể cúi đầu nghe anh ta dạy dỗ, ai bảo gã là huynh đệ đồng môn với Hàn Úc chứ, gã nhịn.
Đợi đến lúc Hàn Úc nói xong, Dương Tư quay đầu tìm Khương Lộng Cầm để xin được an ủi.
Đối phương lại nói: "Hàn quân sư suy nghĩ thật chu đáo, huynh đúng là có chỗ cư xử không đúng, có gì mà phải oan ức chứ, danh dự của chủ công quan trọng nhất!"
Dương Tư: "..."
Người phụ nữ cạn tình này.
Cơn giận của Khương Bồng Cơ rất lớn, có điều, đang trong thời gian đánh trận nên cũng có không gian để cô trút giận.
Khí thế của Khương Bồng Cơ tăng cao, binh sĩ dưới trướng cũng bị ảnh hưởng, khí thế như kiểu có thể sống chết với giặc bất cứ lúc nào vậy.
Cả đoàn quân từ trên xuống dưới đều không có chút sa sút nào, gạt bỏ hết sự lo lắng khi mất huyện Trủng Hà quận Hứa, đúng là một tinh thần hiếm thấy.
Khương Bồng Cơ triệu tập mọi người đến bàn bạc, bày một sa bàn thật to ngay giữa lều, núi non sông ngòi hiện ra rõ ràng.
Khương Bồng Cơ nhìn chằm chằm vào huyện Trủng Hà đang bị cắm ký hiệu của Hoàng Tung, cô dùng tiếng mẹ đẻ chửi nhỏ vài câu, những người nghe thấy cô chửi không ít, chỉ là bọn họ không hiểu mà thôi.
Bọn họ nghe không hiểu, nhưng khán giả xem livestream lại biết rõ mấy từ cô nói là gì.
Khương Bồng Cơ mở livestream cũng sắp được mười năm rồi, cho dù cô không cố ý nói tiếng mẹ đẻ đi nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ nói vài câu.
Khán giả cá muối xem livestream sưu tập một đống tài liệu cũ mới miễn cưỡng dịch ra được vài chữ.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Gần đây Streamer gắt gỏng thật đấy, là vì Bá Cao à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!