Thấy ngọt như mật?
Đôi môi mỏng của Khương Bồng Cơ khẽ nhếch lên, thừa dịp Vệ Từ chưa kịp phản ứng lại, cô quàng tay phải ra sau cổ anh, nửa người trên nghiêng về phía trước, đống dấu một cái lên môi anh.
Tử Hiếu quả thật rất ngọt.
Cô tặc lưỡi, đáng vẻ như vẫn còn nhấm nháp dư vị, khiến hai tai Vệ Từ nóng lên, hai gò má khẽ ửng đỏ.
Cho dù Vệ Từ có kinh nghiệm qua một kiếp người, nhưng trong xương cốt vẫn luôn bảo thủ, khép kín như vậy.
Bàn về da mặt dày, anh làm sao có thể là đối thủ của Khương Bồng Cơ được?
Người trước mắt đây là khắc tinh của anh, kiếp trước là thế, kiếp này vẫn vậy, chẳng cần làm gì cũng có thể khiến anh bình bại như núi đổ, quân lính tan ra.
Chủ công...! Vệ Từ vươn tay giữ thân thể cô lại, dịu giọng nói; Không còn sớm nữa , người vẫn nên về nghỉ ngơi thì hơn.
Khương Bồng Cơ ghé sát vào bên tai anh, hơi nóng ẩm ướt phả vào tai anh, mang tới từng đợt rung động và run rẩy, khiến tâm trí anh thất thủ.
Tử Hiếu, kiếp trước, huynh họ Liễu đúng không?
Vệ Từ ngạc nhiên nhíu mày, nghiêm túc nói: Tất nhiên là không phải, vì sao chủ công lại thắc mắc chuyện này?
Ta nghi ngờ kiếp trước, tên huynh là Liễu Hạ Huệ.
Khương Bồng Cơ cười chế nhạo: Nếu như là đàn ông bình thường, lúc này sớm đã đúng ngồi không yên rồi.
Chẳng lẽ là do năng lực bạn trai của cô là MAX, khiến hai người cầm ngược kịch bản, cô hẳn là người nên ra quân áp đảo người ta? Trước đây, không phải là cô chưa từng thử, thế nhưng Vệ Từ tỏ ra rất kháng cự, cô lại nghĩ tới luật pháp Liên Bang, trước khi có được sự đồng ý thì không thể dùng sức mạnh cưỡng ép người khác.
Vệ Từ cười khổ: Nơi này là quân doanh, chẳng lẽ chủ công muốn thỏa thích múa hát và sắc đẹp hay sao?
Khương Bồng Cơ ngơ ra một lúc, chuyến này quả thật là không được...
Cô thân là chủ công thì phải lấy mình làm gương, tuân thủ nghiêm chỉnh quy định trong quân doanh, không thể phạm vào một điều luật nào hết, càng đừng nói tới chuyện thỏa thuê múa hát sắc đẹp.
Cô đảo mắt, hỏi ngược lại: Không ở quân doanh là được phải không?
Vệ Từ lại cười khổ một tiếng, ánh nến trong lều chập chờn, ánh sáng màu da cam chiếu vào mắt anh , trông dịu dàng sâu thẳm, dường như đang chứa cả ánh sao trong đó vậy.
Vậy cũng không được, hiện tại, chủ công không thích hợp để....! Nói tới đây, anh dưng lại một chút, lộ ra vài phần ngại ngùng: Không thích hợp để mang thai."
Khương Bồng Cơ giật mình, cô không ngờ Vệ Từ luôn từ chối mình là vì lí do này, cô còn tưởng anh bẩm sinh vốn ngại ngùng.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một lúc, Vệ Từ dường như muốn nói rõ tới cùng: Lúc này, thiên hạ đại loạn, cục diện không ổn, nếu như chủ công sơ ý mang thai thì sẽ vô cùng bất tiện, nguy hiểm cũng sẽ tăng lên.
Thời gian phụ nữa mang thai có rất nhiều nguy hiểm, nếu như vô ý trúng chiêu của kẻ khác...
Y thuật của Vệ Từ không tệ, kiếp trước, anh còn mất rất nhiều công sức để nghiên cứu phụ khoa, để cho chắc chắn, anh còn đi học cách đỡ đẻ như thế nào .
Thật ra, không phải anh không tin tưởng người khác, nhưng phụ nữ từ khi mang thai tới khi sinh nở, thời gian kéo dài tận mười tháng, vô cùng dễ dàng bị người khác gây tổn thương.
Vệ Từ không thể đánh cược một chút nào hết.
Khương Bồng Cơ xấu hổ dùng ngón trỏ gãi gò má, quả thật là cô không nghĩ tới vấn đè này, biện pháp tránh thai thời viễn cổ thật chẳng đáng nhắc tới.
Để xoa dịu bầu không khí xấu hổ, cô lầm bầm một câu: Tử Hiếu tin tưởng bản thân mình thật đấy."
Ai cũng biết Vệ Từ bởi vì hồi nhỏ gặp chuyện cơ thể lúc nào cũng lạnh.
Đàn ông ấy mà, một khi dính vào hai chữ "thể hàn", người ngoài sẽ tự nhiên cảm thấy anh không bằng những người đàn ông bình thường về mặt sinh dục, cho dù có chăm sóc sức khỏe tốt đế thế nào đi nữa thì dương khí vẫn không được dồi dào như những người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!