Chương 35: HỆ THỐNG KẺ PHẢN DIỆN - Chương 35: La Hồng Công Tử Chết Chắc Rồi! (1) ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­

Đứng lên...

Thanh âm trầm thấp, giống như đang ngâm xướng.

La Hồng đưa tay ra, nhắm đến thi thể của thủ lĩnh Hắc Vân trại Địch Sơn, như thể đang tiến hành một nghi thức đặc biệt.

Ả lẳng lơ kia đột nhiên cảm thấy hơi rùng mình.

Ả ngơ ngác nghiêng đầu nhìn về thi thể không đầu của Địch Sơn đang được ánh trăng chiếu rọi.

Bỗng...

Một trận gió lạnh thổi qua.

Ngoại trừ cái đầu như quả bóng da rơi xuống của Địch Sơn có hơi lung lay một cái thì... Không có động tĩnh gì.

La Hồng giữ nguyên động tác, bầu không khí có hơi lúng túng.

"Thất bại?!"

"Đúng là thứ công pháp "hàng chợ" mà!"

Khóe miệng La Hồng giật một cái, 《Vong Linh Tà Ảnh 》là thủ pháp gọi vong linh người đã mất, vẫn tồn tại xác suất thất bại nhất định, dù sao thì, cái La Hồng có không phải là công pháp hoàn chỉnh, hơn nữa, hồn hắn chọn gọi là của Võ tu Bát phẩm, vốn đã vượt qua phạm vi năng lực của hắn, cảnh giới càng cao, khả năng thất bại càng lớn.

Cảm giác âm sát khíÂm Sát khí trong đan điền, đột nhiên mất đi một ít, sắc mặt La Hồng hơi trắng bệch.

"Trò quái gì thế này?!"

Đôi mắt ả lẳng lơ toát ra sự hung ác, sợi tóc đen nhánh tựa như sợi thép đột nhiên bị siết chặt khiến ả ta giật mình, dẫu sao thì Địch Sơn cũng là Võ tu Bát phẩm Thiết Cốt cảnh, để có thể gài bẫy giết Địch Sơn ả ta cũng đã phải hao tốn khí lực rất lớn.

Ả còn tưởng La Hồng có thể khiến Địch Sơn sống lại chứ.

Sợi tóc đen nhánh siết chặt, trên cổ La Hồng nhanh chóng hiện ra một đường đỏ như máu.

Sát khí phun trào, sắp ăn mòn ý chí của La Hồng.

"Đứng lên!"

La Hồng lại lần nữa tung chưởng, nhắm vào thi thể không đầu của Địch Sơn, gầm lên hai tiếng trầm thấp.

Toàn bộ Âm Sát khíÂm Sát khí trong cơ thể đã được phóng thích toàn bộ.

Đánh cược một trận, sống chết do số!

Trong đôi mắt ảẢ ma nữ trong đôi mắt tràn đầy ý trào phúng.

Nhìn La Hồng đang giãy giụa với cái chết ở trước mặttrước mặt đang giãy giụa giữa cái chết, vô hình dường như đã khiến nàng ta vô cùng hưng phấntrong cơ thể ả ta đột nhiên dâng trào niềm hưng phán tột độ.

Trên bầu trời, ánh trăng trong trẻo lạnh lẽothanh lãnh.

Một vầngVầng trăng sáng treo trên nền trời đêm toả ra ánh sáng như một tấm lụa mỏng., giống như rắc lên tấm lụa mỏng những ánh chiều tà.

Thi thể mất đầu của Địch Sơn bị ánh trăng chiếu sáng, kéo ra thành một cái bóng thật dài.

Đột nhiên!

Cái bóng này... động! Trong lúc đang ngọ nguậy, dường như có cái gì đó ló lên từ cái bóng trên mặt đất, một cái bóng màu đen.

Đầu của Địch Sơn cũng nhanh chóng như côn trùng bò qua, hợp lại cùng với thân thể kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!