Giang Dữ Mộ cười cười, đường cong xinh đẹp từ eo đến mông phập phồng không thôi, giống như cuộn sóng mà đem côn th*t không ngừng đẩy đưa vào sâu bên trong dâm huyệt.
Lần này, tiết tấu thong thả rất nhiều.
Hắn liếm môi, ấp ủ cảm xúc một chút, cũng định mở miệng nhưng thực quá bất đắc dĩ, khối nghiệp vụ này Giang Dữ Mộ thật sự không am hiểu, đành áy náy nói
"Tôi không biết cách nói chuyện cợt nhả..."
Liên Hân bĩu môi, hai đùi vòng lên trên eo hắn, khóa chặt lấy cái mông săn chắc, dùng sức mà kẹp
"Không được, phải nói!"
Giang Dữ Mộ ôm chặt Liên Hân, thấp thấp nói nhỏ bên tai
"Kêu thôi có được không?"
Liên Hân vuốt vuốt cơ bắp bóng loáng trên lưng hắn, gật đầu
"Vậy kêu một chút nghe thử."
Giang Dữ Mộ gia tốc kích mông, kề sát bên tai cô mà thở dốc kêu lên, hầu âm ám ách trượt vào trong màn nhĩ, giống như lông chim mềm nhẹ phe phẩy bên tai Liên Hân.
Giang Dữ Mộ biết Liên Hân muốn nghe cái gì, liền rất tuần tự mà phối hợp với tiết tấu côn th*t ra vào.
Khi thì thanh thuần, dồn dập, giống như thiếu niên mới vào đời không rành thế sự. Khi thì mê ly khàn khàn, lay động gợi cảm tràn ngập phong vị nam nhân thành thục.
Hắn cắn vành tai Liên Hân, ở bên tai cô thấp thấp rên rỉ.
Thanh âm vây quanh màng tai truyền lên tận óc, khiến cho Liên Hân da đầu tê dại, cộng thêm côn th*t không ngừng đẩy mở tầng tầng nếp gấp bên trong, càng ngày càng mãnh, tỉ mỉ mà chọc vào rút ra tạo thành khoái cảm thổi quét toàn thân.
Liên Hân ôm lấy tấm lưng rộng của nam nhân, ngửa đầu hé miệng, thô căn no đủ liên tục ra vào giữa hai chân, lại bị nam nhân giống như hải yêu mà quyến rũ tao lộng màng nhĩ, cô dâm loạn kêu lên
"Thật biết kêu...a... Giang Dữ Mộ..."
A~ Giang Dữ Mộ hô hấp trầm trầm, liếm láp vành tai nữ hài Dễ nghe không?
"Dễ nghe, thật là lợi hại... biết cắm lại biết kêu... ha..." Liên Hân liếm môi
"Thần tiên đại minh tinh thì thế nào, cũng phải kêu cho người ta nghe thôi... a! A!!"
"Ha... ưm... côn th*t trăm triệu người thèm thì đã làm sao? Còn không phải đang bị người ta kẹp..."
"Tiểu huyệt đều bị Giang Dữ Mộ kêu đến dâm đãng lên rồi, a, ngứa quá... nóng quá... kẹp chết anh..."
Giang Dữ Mộ đem người ôm lên, gia tốc đẩy hông, cái mông rắn chắc cong lên giống như một cây cung no căng hữu lực, đút tiểu tao huyệt ăn đến tràn đầy.
Liên Hân ngửa đầu hất tóc, thỏa mãn mà rên rỉ, trước ngực một đôi phong cảnh lay động loạn nhảy, Giang Dữ Mộ liền cúi đầu ngoạm lấy một bên, lúc trái lúc phải mà liếm mút đầu ngực.
Thượng liếm hạ cắm, làm đến say sưa ngon lành.
Hắn ôm Liên Hân xuống giường, vừa nâng đỡ mông tròn tiếp tục lộng cắm, vừa mang cô đi sang phòng tập thể thao cách vách.
A! Liên Hân bị đỉnh đến cơ mông thít chặt
"Vì sao chung quanh tất cả đều là gương!?"
Giang Dữ Mộ khàn khàn trả lời
"Phòng tập thể thao, cũng dùng để luyện vũ đạo, mặt kính vây quanh để có thể quan sát, sửa đúng động tác... còn hiện tại là để cho em nhìn rõ, tôi sẽ làm em như thế nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!