Đầu ngón tay của Lâm Lập Phong đặt ở bên ngoài tiểu huyệt mẫn cảm, nhẹ nhàng vuốt ve, làm cho Liên Hân run rẩy cùng co rút từng đợt.
Cô nương theo tay hắn mà đong đưa, huyệt khẩu nhẹ nhàng khép mở, đem ngón giữa thon dài nuốt trọn đi vào.
A~...
Liên Hân nhịn không được, thỏa mãn kêu nhỏ ra tiếng, kể cả chỉ là một ngón tay cũng làm cho cô được an ủi rất nhiều.
Lâm Lập Phong hít sâu một hơi, chỗ này của cô quá chặt.
Bên trong một tầng lại một tầng chặt chẽ cắn lấy, chỉ dùng ngón tay đều cảm giác được vô số miệng nhỏ đang khẩn trí mà hút vào.
Một loại cảm giác xa lạ, quỷ dị, tê dại từ đầu ngón tay xông thẳng lên đỉnh đầu Lâm Lập Phong.
Ngón tay đã như vậy, nếu có thể dùng cái đó cắm vào... Hắn lưu luyến mà cúi đầu nhìn xuống giữa hai chân mình.
Liên Hân gấp không chờ nổi, bắt lấy bàn tay khác của Lâm Lập Phong đưa đến bên miệng.
Thực nhanh, một cây ngón trỏ bị cô gặm mút đến ướt dầm dề.
Lâm Lập Phong sợ Liên Hân mệt, duỗi tay nhẹ nhàng ấn cô nằm xuống. Sau đó hắn đem cặp chân nõn nà tách rộng thêm ra, gập lên phía trên, để lộ tiểu huyệt ra ngoài.
Lâm Lập Phong không thầy cũng biết, theo bản năng mà duỗi dài ngón giữa, gia tăng tốc độ ở hai cánh môi rút ra thọc vào không ngừng.
Liên Hân ân a kêu to, đầu nhũ lúc này cũng bị hắn dùng tay kia khảy khảy đùa giỡn, môi âm hộ bên dưới càng ngày càng ửng hồng.
Lâm Lập Phong cúi đầu cẩn thận quan sát một chút, đột nhiên nhanh trí hỏi
"Có thể liếm chỗ này sao?"
Hệ thống vừa mới ở trong não bộ trả lời có thể, Liên Hân lập tức liền ưỡn hông lên cao, đưa tới trước mặt hắn.
"Có thể! Mau! Mau liếm..."
Lâm Lập Phong vội vàng tách rộng hai chân, sườn mặt anh tuấn thư lãng cúi thấp, một bên ngón tay không ngừng cắm sâu vào huyệt, kịch liệt làm đến mức dâm thuỷ ọp ẹp văng ra, một bên môi lưỡi dán lên mà liếm mút.
Đầu lưỡi linh hoạt bay nhanh xoay vòng cùng ngón tay điên cuồng rút cắm làm Liên Hân thét đến chói tai.
Lâm Lập Phong phát hiện, huyệt khẩu nhỏ hẹp đang khắc chế không được mà khẩn thiết há mồm, hai cánh hoa bị hắn liếm đến lầy lội bất kham, một hạt đậu nhỏ ở giữa sừng sững dựng thẳng.
Hắn không biết đây là cái gì, lại theo bản năng dùng môi bọc lấy, tấm tắc mà mút.
Liên Hân hét lên một tiếng, phì huyệt kịch liệt run rẩy bắn ra một dải dâm dịch, phun đầy trên mặt Lâm Lập Phong.
Hắn sửng sốt trong chốc lát, khẩn trương mà đem Liên Hân bế lên.
"Liên Hân? Chị làm sao vậy? Liên Hân?"
Hắn có phải đã chạm vào chỗ không nên chạm hay không?
Lâm Lập Phong đang chuẩn bị sờ di động gọi xe cứu thương, Liên Hân mới vất vả mà thì thào
"Không phải... không có việc gì. Là... là cao trào..."
Cô vốn dĩ cực kỳ mẫn cảm, hắn còn lộng như vậy, ai mà chịu được?
Lâm Lập Phong nghiêm túc nhìn cô.
"Như vậy là tốt hay xấu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!