Liên Hân kéo Liên Kỷ tay rời đi bàn ăn.
"Ca, em không thoải mái, muốn tìm chỗ để nghỉ ngơi một chút, anh đi với em đi."
Liên Kỷ dĩ nhiên không thể không quay sang mà nói với đám người Lý Chính Kỳ
"Mọi người cứ thong thả dùng cơm."
Chỗ này là nhà hàng Michelin ba sao duy nhất trên đảo, vì vậy thường xuyên sẽ có một ít nhân vật bất phàm tới ăn, thân phận bọn họ đa số là đặc thù, cho nên phòng nghỉ tạm các thứ đều được trang bị đầy đủ.
Liên Kỷ nhìn thấy sắc mặt Liên Hân quá kém, cho nên vốn dĩ muốn đem cô đi bác sĩ, Liên Hân lại trực tiếp lôi kéo hắn, nhắm thẳng đến hai gian phòng nghỉ mà đi.
Cô vịn lên tay nắm cửa, xoay thử một cái, phát hiện bên trong đã khoá trái.
"Bên trong có khách đang nghỉ ngơi, thưa cô."
Liên Hân nghe nhân viên nói vậy liền chuyển sang cánh cửa bên cạnh.
"Rốt cuộc làm sao vậy?" Liên Kỷ bị cô nắm tay lôi đi, cảm thấy khó hiểu.
Hai người bước vào bên trong, Liên Hân liền nhanh tay khoá cửa lại, tay kia ôm lấy cái eo rắn chắc của Liên Kỷ, ướt át ngước mắt lên nhìn.
"Ca ca, em muốn, anh cho em được không?"
Vừa nói cô vừa thuận thế đẩy người vào sâu bên trong, tiện tay đem nước hoa bậc bốn nhẹ nhàng bôi lên vành tai hắn.
Ngay bây giờ?
Liên Kỷ bắt lấy cánh tay nhỏ đang tác loạn trên người mình
"Không được, em để ý trường hợp một chút, về nhà rồi nói."
Liên Hân ôm lấy cánh tay hắn lắc lắc làm nũng, nhưng Liên Kỷ cũng không dao động.
"Mọi người đang chờ ở bên ngoài, đừng xằng bậy."
Thế nhưng Liên Hân nào sẽ bó tay chịu thua, cô giơ tay đem áo thun mỏng cởi ra, nịt ngực thuận thế bị kéo lên một đoạn, hai luồng tròn trịa vì vậy liền nhảy đánh ra ngoài, đầy đặn nhô cao.
Sau đó cô nhón mũi chân, đem váy dài đạp rớt, quần lót nhanh chóng cũng bị cởi ra.
Liên Hân nôn nóng xoay người lại, quỳ trên mặt đất, đem viên mông đào nhếch lên thật cao, tay luồng ra sau tách mở hai mảnh thịt non.
Anh, nhanh lên...
Liên Hân! Đôi mày rậm của Liên Kỷ súc thành một đoàn.
Hiện tại cô chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang nhanh chóng tăng cao, âm môi đã ướt lộc cộc, dâm thuỷ rào rạt tràn cả ra ngoài, dọc theo đùi non chảy dài xuống dưới.
Liên Hân môi đào khẽ nhếch, cơ thể trần trụi quỳ rạp trên đất, cơ khát vô cùng mà xoay đầu lại cầu tình. Hạ thể bên dưới chất lỏng đã giàn giụa, Liên Hân một tay giữ chặt âm môi tách ra hai bên, một tay xoa xoa chính mình huyệt khẩu.
"Ca ca, khó chịu quá, cầu xin anh..."
"Em gái muốn, không lẽ anh lại mặc kệ sao?"
Đũng quần Liên Kỷ lúc này cũng là đỉnh thật sự cao.
Cùng lúc đó, chỉ trong một cái chớp mắt mắt, trừng phạt đúng hạn ập tới.
Liên Hân bị dục vọng mãnh liệt đột ngột tập kích, cả người đều co giật run rẩy lên, eo hông không ngừng vặn vẹo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!