Sáng sớm, Liên Hân cả người mềm oặt nằm dài trên giường, quần áo của Liên Kỷ đã đổi thành một bộ đồ vận động, hắn vừa đưa tay kéo khoá vừa xoa xoa đỉnh đầu cô.
Dậy, đi chạy bộ.
Liên Hân vô lực mà lắc lắc tay, xoay người tiếp tục híp mắt nằm lười.
Liên Kỷ đi rồi, một lát sau cô mới lấy di động ra, câu được câu không mà trả lời tin nhắn cho dàn mỹ nam nhà mình.
Lâm Lập Phong vẫn ở trong trường quân huấn, ban ngày không liên hệ được, nhưng đến tối về ký túc xá hắn liền gửi tin nhắn tới như bắn đạn liên thanh.
Tên nhóc này nhiều văn nhiều chữ, lại có sở thích gửi ảnh đi kèm, giặt vớ cũng chụp, mặc quần lót rách cũng sẽ chụp cho cô xem.
Kỳ Việt thì ngắn gọn hơn, đúng 12h trưa mỗi ngày liền nhắn một tin tới. Hình ảnh luôn là bàn làm việc, nội dung giống nhau , giống như đang báo cáo công tác.
Hỏi hắn thứ khác thì hắn không trả lời, hoặc là
"Ừm, cũng còn bình thường", đúng là một nam nhân kỳ lạ.
Liên Hân bèn click mở bức ảnh mới nhất mà Tô Tử Tích gửi qua, là một con bạch tuột màu hồng nhạt.
"Ha ha ha... Chán ghét!" Liên Hân duỗi chân.
Cô tiếp tục lướt lướt lên trên, đại khái là Tô phó viện trưởng hiếm khi rảnh rỗi, hôm qua còn gửi liền mấy tin.
Liên Hân cười.
Liên Hân cười đến nghiêng ngã, thật muốn đánh hắn một cái.
Liên Hân trong lòng lộp bộp một chút.
Không biết có phải Tô Tử Tích sợ cô lại bị doạ cho bỏ chạy nữa hay không, hắn bình thường sẽ rất ít đụng đến chuyện ba người xấu hổ này.
Giống như chỉ cần không nhắc tới, bọn có có thể mãi mãi giữ được sự hài hoà giả dối với nhau.
Cô vội vàng lướt tiếp lên trên, tới khi nhìn thấy tin nhắn hai ngày trước của Tô Tử Tích gửi đến mới biết là mình nghĩ nhiều.
Hắn còn giúp Phong Khải Ninh hỏi cô vì sao không bắt máy, mệt cô suýt nữa nghẹn chết một bụng ý nghĩ tiêu cực.
Liên Hân có điểm đau đầu, liền tắt di động đi.
Phong Khải Ninh, trên cơ bản cô không cần xem cũng biết.
Hắn rất ít khi gửi tin nhắn, thường là trực tiếp video call, nếu không bắt máy liền gọi vào số di động, di động không tiếp mới mò sang hỏi làm gì?, nghe máy, khi nào về?, chơi đến điên rồi?
Cô im lặng cả ngày không thèm trả lời, lúc đó hắn mới xuống nước mà nhắn lại
"Em để ý tôi một chút có được hay không?"
Liên Hân phải chụp một bức hình môi đỏ gửi sang cho hắn, như vậy Phong tổng mới chịu ngồi yên.
***
Đến khi Liên Hân hoàn toàn rời giường, hơn một giờ sau Liên Kỷ còn chưa trở lại.
Cô tuỳ tiện khoác thêm một kiện áo ngủ, sau đó xoa eo đứng ở phòng khách xem xét một hồi..... quả thật là thảm không nỡ nhìn.
Ghế mây, tay vịn lan can bằng gỗ, nền gạch sáng màu,... linh tinh các thứ đồ vật đều bị bắn đầy vàng vàng trắng trắng, làm cô nhớ tới đêm qua bị ca ca làm đến liên tục cao trào.
Thời điểm Liên Kỷ mang một thân đầy mồ hôi quay trở về phòng, chỉ thấy Liên Hân đang quỳ gối mà chà lau sàn nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!