Xe máy lao nhanh truy kích, gió mạnh quần quật mà táp vào mặt.
Liên Hân nhắm mắt lại, nghiêng người núp vào lồng ngực nam nhân.
Bỗng nhiên cảm thấy dưới mông xóc nảy một trận, hắn túm lấy cô cùng với xe máy dốc lực ném đến ven đường, sau đó hét lên một tiếng Trốn đi! rồi móc súng ra, lao người về phía trước.
Sau khi Liên Hân bị ném tới trên mặt đất, cô nghe được tiếng xe cảnh sát từ đằng sau cũng đang gào thét đuổi đến.
Cô cẩn thận dò xét xung quanh, đây là một toà nhà xưởng cũ.
Liên Hân run run tháo đai an toàn, đem xe máy nâng dậy, chuẩn bị bỏ chạy.
Thế nhưng âm thanh ồ ạt truy kích lúc này lại đột nhiên từ trong nhà xưởng truyền ra bên ngoài.
Cô cảm thấy hình như không ổn.
Bỗng từ đâu, hai tên nam nhân bịt mặt từ trong vọt ra tới, bọn họ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Liên Hân.
Một kẻ cao to vạm vỡ đứng gần đó liền túm lấy cô, dễ dàng như xách một con gà, động tác trên tay vô cùng mau lẹ.
Liên Hân bị mũi súng chĩa thẳng vào huyệt thái dương.
"Đứng lại! Nếu không tao giết nó!"
Đội quân cảnh sát giống như bị ấn phải công tắc dừng, đồng loạt đứng im không hề dịch chuyển.
Hai bên giữ nguyên thế trận, cầm súng kịch liệt giằng co.
Thình lình trong lúc này, Liên Hân kinh hoảng quá độ, ma xui quỷ khiến đột nhiên tay chân co rúm quờ quạng lung tung, vô tình kéo rớt bịt mặt của tên tội phạm.
Hắn cũng bàng hoàng cúi đầu, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
Liên Hân trông thấy một đôi mày rậm mắt sâu, mặt mũi biểu tình hung lệ.
Cô lập tức hít sâu một hơi, lấy tay bụm miệng.
Gã đồng loã bên cạnh tức tốc giúp hắn kéo bịt mặt lên, nhỏ giọng nói
"Lão đại, ả nhìn thấy mặt ngài rồi."
Trong không khí ngưng trọng, viên cảnh sát ban nãy vừa trưng dụng xe motor của Liên Hân thình lình âm trầm quát lớn.
"Mãn Long, không cần thương tổn con tin. Chỉ cần anh bảo đảm con tin an toàn, tôi sẽ thả người rời đi!"
"Con tin là nữ hài vô tội, không thể tránh được kinh hoảng, khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc anh trốn thoát. Không bằng như vầy, tôi tới thế chỗ cô ấy."
Người nọ nói tiếp, động tác giống như sắp đem súng đặt xuống đất.
Cảnh đội đồng loạt kinh hô Kỳ đội trưởng!
Kỳ Việt ra hiệu cho tất cả yên lặng, chỉ chăm chú nhìn Mãn Long.
Mãn Long cười lạnh, không trả lời, một mực kẹp cổ Liên Hân lui về phía sau. Cô vừa thoáng vặn vẹo một chút, bàn tay to của hắn đã siết chặt lại, thấp giọng đe doạ.
"Muốn chết thì cứ nhúc nhích."
Liên Hân sặc sụa ho lên mấy tiếng, lấy hết can đảm mà thầm thì
"Đại ca, anh có thể đừng, đừng siết trúng ngực tôi hay không..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!