Chương 17: Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh

(*) Tựa đề là hai câu thơ trong tác phẩm "Hiệp Khách Hành", do Thi Tiên Lý

Bạch sáng tác. Dịch nghĩa: Xong việc phẩy áo ra đi, giấu kín thân phận cùng

tên tuổi.

Hai người Trương Tiểu Kiếm cùng Hồng Lôi vừa đứng dậy chuẩn bị ra về mua đồ

ăn, kết quả vừa đứng lên liền nghe thấy ông chủ quán net đứng ở kia rít gào

----

- Cái đệt! Toàn Hữu chú làm sao thế hả Toàn Hữu?! Sao trên người nhiều máu

vậy hả?! Nhanh nhanh nhanh, nhanh đến mấy người giúp đỡ cái coi!

Chuyện gì thế?

Trương Tiểu Kiếm cùng Hồng Lôi đưa mắt nhìn nhau, vội vàng chạy ra xem náo

nhiệt, kết quả Trương Tiểu Kiếm vừa thấy liền sợ ngây người!

Người đứng trước mắt này đầu đầy máu, quần áo trên người dính đầy bụi, đương

nhiên, điều đó không quan trọng, quan trọng là Trương Tiểu Kiếm quen biết

người này!

Đây không phải là thằng trộm Trương Toàn Hữu trên xe buýt đó sao?!

Trương Tiểu Kiếm: "…"

Thế giới này nhỏ như vậy sao?

- Đại ca, đừng nói nữa.

- Trương Tiểu Kiếm ngồi trên sofa, vừa che vết thương

trên trán vừa nói:

- Sáng hôm nay gặp phải một cao nhân nè, ổng nói hôm nay em

có tai họa đổ máu, kết quả một buổi sáng nay quả thực là sao chổi nhập vào

người. Bị dao cắt trúng, bị chó cắn, vừa rồi còn bị xe tông…

Trương Tiểu Kiếm: "…"

Trời ui, xem thảm chưa kìa…

Ông chủ quán net:

- Có nhìn thấy rõ biển số xe không?! Thằng đó xem như là gây tai nạn rồi bỏ

chạy đúng không?! Báo cảnh sát đến bắt nó!

Trương Toàn Hữu bất đắc dĩ lắc đầu:

- Bắt gì mà bắt. Một chiếc xe đạp điện thôi, ông chú già lái xe tông trúng em

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!