Nói thật, nếu nói lúc trước Lý Hóa Văn có chút kinh ngạc là vì Trương Tiểu
Kiếm đủ thông minh, vậy thì bây giờ hắn thật sự là bị kinh động!
Người trẻ tuổi đứng trước mặt này có biểu hiện vượt xa dự kiến của hắn!
Kỳ thật hắn nói tiếng Quảng Đông, vốn không cho rằng Trương Tiểu Kiếm có thể
tiếp lời được. Ở giai đoạn này hắn không phải yêu cầu Trương Tiểu Kiếm nhất
định phải biết tiếng Quảng Đông, mà là muốn quan sát xem khi đối mặt với tình
huống này, Trương Tiểu Kiếm sẽ phản ứng như thế nào.
Nhưng ai ngờ rằng người trẻ tuổi này lại có thể đối thoại với hắn bằng tiếng
Quảng Đông! Trên sơ yếu lí lịch của hắn không phải ghi rõ hắn sinh ra và lớn
lên ở Thiên Kinh sao?!
Lý Hóa Văn dừng một chút, trong lòng nghĩ: "Người trẻ tuổi này có chút thú vị,
mình phải quan sát hắn kỹ hơn mới được."
Nghĩ vậy, Lý Hóa Văn cười nói:
- Ái dù, hổng ngờ chủ em mậy nỏi tiểng Quạng Châu cụng không tể lẳm nha,
trước kia tựng đển Quạng Đông? (Ai you, không ngờ chú em mày nói tiếng Quảng
Châu cũng không tệ lắm nha, trước kia từng đến Quảng Đông?)
- Tám tạm. (Tàm tạm)
- Trương Tiểu Kiếm cười đáp:
- Lục tôi học đại học có
ngừi cụng kỷ túc xạ là ngừi Quạng Đông, tôi cạm giác tiệng Quạng Đông dệ nghe
nên tùy tiện học với nọ một đoán thợi gian. Tôi phát âm khổng sai chự? (Lúc
tôi học đại học có người cùng ký túc xá là người Quảng Đông, tôi cảm giác
tiếng Quảng Đông dễ nghe nên tùy tiện học với nó một đoạn thời gian. Tôi phát
âm không sai chứ?)
- Rận tốt, phát âm rận tiêu chuận. (Rất tốt, phát âm rất tiêu chuẩn.)
- Lý
Hóa Văn gật đầu, sau đó nói:
- Thệ này, tao muộn mua một căn nhạ rổng khoạng
90 mét vuông. Mậy có đệ nghỉ nào khổng? (Thế này, tôi muốn mua một căn nhà
rộng khoảng 90 mét vuông, cậu có đề nghị nào không?)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!