Nghe tôi nói thế, Trình Tùng cũng bắt đầu căng thẳng, gật đầu lia lịa:
"Được rồi, tôi biết phải làm gì."
Tôi quay sang hỏi A Lộc: Em thì...
Em theo chị! Cô ấy ngắt lời ngay, tay nắm chặt lấy tay áo tôi:
"Chị đi đâu, em cũng đi theo."
Được.
Dặn dò Trình Tùng thêm vài điều nữa, tôi dẫn A Lộc tiếp tục xuống núi.
Tôi có thể nhận ra quỷ đòi nợ chỉ bằng một cái nhìn, nhưng dọc đường tìm mãi vẫn không thấy dấu vết nào của nó.
A Lộc thì thầm, giọng đầy lo lắng:
"Tân Di, em nghĩ chúng ta nên tìm ở những chỗ vắng người hơn."
"Con quỷ đòi nợ đó đâng rất yếu, nếu có cướp được thân thể ai thì cũng khó mà đủ sức giả dạng hoàn chỉnh. Như vậy rất dễ để lộ sơ hở."
"Tức là nó sẽ có khả năng đi tìm những nơi ít người, nhắm vào các du khách đi lẻ tẻ."
Tôi suy nghĩ rồi gật đầu: Em nói đúng.
Chúng tôi nhìn quanh một lượt rồi chọn một con đường nhỏ.
Vừa bước vào con đường này, số lượng khách du lịch xung quanh lập tức giảm mạnh.
Chúng tôi đi theo con đường đó khoảng mười lăm phút.
Tôi dừng lại, đứng trên bậc thang lát đá phủ đầy rêu xanh, cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
A Lộc dừng lại sau lưng tôi:
"Tân Di... có chuyện gì vậy?"
"Chị nhìn thấy... một thứ gì đó."
Một thứ mà tôi có thể thấy, nhưng A Lộc không thể.
Dưới chân bậc thang, một người đàn ông mặc cảnh phục đang đứng ngơ ngác.
Anh ta nhận thấy ánh mắt của tôi, quay đầu nhìn lên:
"Cô có thể nhìn thấy tôi sao?"
Khi thấy tôi gật đầu, anh ta phấn khởi chạy lên:
"Thật may quá! Tôi bị lạc mất đồng nghiệp. Nhưng mà kỳ quái thật đấy, tôi muốn hỏi đường nhưng ai cũng hành xử như không nhìn thấy tôi..."
"Vì anh không còn là người nữa."
Tôi ra hiệu cho anh ta đưa tay ra, rồi dùng ngón tay xuyên qua lòng bàn tay anh ta:
"Thấy chưa? Hiện tại anh đang trong trạng thái hồn phách."
"Làm sao có thể như vậy được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!